Chương 2125
Tần Yên Dung lúc này mặt mày tái nhợt, bà ta tức đến nỗi người run lên bần bật, nghiến răng ken két, ước gì có thể xắn tay áo lên đánh một trận ra trò.
Trước giờ luôn là bà ta sỉ nhục, bắt nạt cả nhà Tô Cầm.
Kết quả thời thế thay đổi, cuối cùng cũng đến lượt bà ta bị sỉ nhục.
Tần Yên Dung tức giận đùng đùng nhìn Dương Hải Thành.
Dương Hải Thành xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu, nhưng trong lòng lại không phục, càng không hiểu sao một kẻ nghèo rớt mồng tơi như Giang Nghĩa có thể mua được rượu Thiên Tôn?
Chí mạng hơn nữa là, không phải cứ có tiền là sẽ mua được rượu Thiên Tôn.
Dương Hải Thành nhìn chăm chằm chai rượu trong tay Giang Nghĩa, sau đó anh ta lại nhìn chai rượu của mình rồi đột nhiên cười phá lên.
Tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều ngây ra.
Có ý gì?
Bị tức đến phát điên rồi sao?
Hạ Thu Trang sợ đến nỗi vội vàng kéo tay áo của Dương Hải Thành rồi lo lắng hỏi: “Chồng ơi, anh làm sao vậy?”
Dương Hải Thành bật cười, sau đó lấy lại bình tính.
Anh ta chỉ tay vào Giang Nghĩa rồi nói: “Một thằng ăn hại ăn bám như anh thì lấy đâu ra tiền để mua rượu Thiên Tôn với giá hơn ba tỷ chứ? Hơn nữa theo như những gì tôi được biết, rượu Thiên Tôn năm nay của nhà máy rượu Thánh Thái đã được bán xong từ lâu rồi, anh mua bằng cách nào?”
Mọi người nghe vậy cũng thấy nghỉ ngờ.
Đột nhiên Dương Hải Thành chỉ vào chai nào đây?
Người khó chịu nhất vần là Tô Cầm.
Bà căn răng, tức giận nhìn Giang Nghĩa, bà không hiểu tại sao Giang Nghĩa cứ đòi ra mặt cho bằng được.
Tuy bị sỉ nhục rất khó chịu, nhưng chẳng phải đều do anh ăn hại nên mới nên cơ sự này sao? Anh muốn bẽ mặt, muốn chống lại cũng được, nhưng anh có thể thể hiện bản lĩnh thực sự của mình ra được không?
Giống như hiện tại, cầm một chai rượu giả đến ra vẻ rồi bị người ta phát hiện ngay tại trận, mất mặt lắm biết không?
Không chỉ một mình Giang Nghĩa mất mặt.
Mà cả nhà Tô Cầm cũng mất mặt theo.
“Cậu!” Tô Cầm ghét nhất loại người đã không có bản lĩnh nhưng lại thích thể hiện.
Ghét đến tột cùng.
Các đồng nghiệp có mặt ở đây đều nhìn Giang Nghĩa bằng ánh mắt khinh thường, mỉa mai.
Họ vốn đã coi thường Giang Nghĩa rồi, lúc này càng tỏ ra chán ghét đến tột cùng, như thể ngồi cùng anh sẽ bị dính bẩn vậy.
Tân Yên Dung gõ nhẹ ngón tay vào ly rượu rồi nói bằng giọng điệu kỳ quái: “Em gái à, bây giờ em còn muốn nói gì nữa không?”
Tô Cầm ước gì có thể đào một cái lõ rồi chui xuống cho rồi.
Bà còn gì để nói nữa đâu?