Chương 2127
“Ồ? Giả sao?”
Kỳ Hoàng Công bước lên phía trước một bước: ‘Có thể cho tôi xem được không?”
“Tất nhiên là được.” Dương Hải Thành chỉ vào chai rượu trước mặt Giang Nghĩa rồi nói: “Chai rượu đó là giả.”
Kỳ Hoàng Công nhìn kỹ chai rượu đó, càng nhìn càng thấy sai sai, càng nhìn lông mày ông ta càng nhíu chặt.
Đột nhiên, Kỳ Hoàng Công bật cười ha ha.
“Đây, đây là rượu Thiên Tôn!”
“Rượu Thiên Tôn của nhà máy rượu Thánh Thái!”
Kỳ Hoàng Công giống như một kẻ điên vậy, trông vô cùng phấn khích.
Mọi người có mặt ở đó đều ngẩn người.
Dương Hải Thành vội nói: “Ông Kỳ, ông nhìn kỹ đi, chai rượu đó là rượu giả.”
“Sao có thể là rượu giả được?” Kỳ Hoàng Công nói: ‘Cho dù tôi có nhận nhầm vợ của mình thì cũng không thể nhận nhầm chai rượu này được, đây đúng là rượu Thiên Tôn!”
Lúc này, mọi người ngồi ở đây đều không bình tính được nữa.
Vừa rồi bọn họ còn mỉa mai một hồi lâu, kết quả chai rượu Giang Nghĩa mang tới lại là rượu Thiên Tôn thật?
Vậy…
Vậy cũng đồng nghĩa với việc, chai rượu Dương Hải Thành mang tới…
Đinh Thu Huyền ngay lập tức phản ứng lại, chỉ vào chai rượu trên tay Dương Hải Thành và hỏi: “Ông Kỳ, mong ông xem giúp chúng tôi chai rượu này có phải do nhà máy rượu Thánh Thái sản xuất không?”
“Được thôi.”
Kỳ Hoàng Công cầm một chai rượu khác tới, vừa nhìn đã phì cười: “Nhìn là biết hàng giả mà, đến nhấn hiệu cũng giả ơi là giả, quá là dối trá.”
Sắc mặt Dương Hải Thành thoáng chốc tái mét như màu gan heo.
“Ông Kỳ, ông nhìn kỹ chưa thế?”
“Chắc chắn rồi.” Kỳ Hoàng Công kề sát mũi vào chai rượu để ngửi, càng thấy nực cười hơn: “Hai người tự uống khắc biết, khác gì một chai rượu trắng năm mươi ngàn đâu chứ?”
Rượu, rượu trắng?
Dương Hải Thành suýt thì hộc máu, anh †a tốn mấy trăm triệu nhờ bạn mua rượu Nhân Vương, hóa ra nó là rượu trăng à?
Hồi nãy anh ta luôn mồm bảo rượu của Giang Nghĩa là hàng nhái, cư xử bất lịch sự với mẹ anh, lại còn yêu cầu Giang Nghĩa cút ra khỏi phòng VỊP.
Bây giờ thì sao?
Dương Hải Thành vô cùng lúng túng.
Rượu mà Giang Nghĩa người ta mang tới là rượu Thiên Tôn hàng thật giá thật, trong khi mày lại đem tới chai rượu trắng năm mươi ngàn, vậy mà mày còn bày đặt ưốn ngực khăng khăng rượu của người ta là hàng nhái, có biết xấu hổ là gì không?
Trong thoáng chốc, Dương Hải Thành xấu hổ đến mức tay chân luống cuống, ước gì có thể chuồn khỏi đây thật nhanh.
Tần Yên Dung kế bên thì chết trân, không biết nên nói gì mới phải, xấu hổ đến mức không thốt nổi câu nào.