CHƯƠNG 223
Hoa Tưởng Dung sững người.
Từ sau khi cô ta đi theo con đường nghệ sĩ, trước giờ chưa từng bị phê bình, cái cô ta nghe đều là những lời khen ngợi.
Hôm nay bị giám khảo nói như vậy, trong lòng có hơi tắc nghẹn.
“Vậy ý của ông là?”
Giám khảo dùng bút đỏ đánh một dấu X lên giấy: “Xin lỗi, tài nghệ của cô không đạt tới yêu cầu ký hợp đồng của chúng tôi. Thật ra tài nghệ vẫn là thứ yếu, không đạt tới yêu cầu có thể đào tạo, có thể bồi dưỡng, nhưng tính khí của cô quá nóng nảy, đạo đức không đủ, cho nên… công ty chúng tôi không thể ký hợp đồng với cô, xin lỗi lần nữa.”
Hoa Tưởng Dung thật sự tức điên rồi.
Vốn tưởng rằng mọi thứ sẽ diễn ra suôn sẻ, giờ sao bị từ chối ký hợp đồng rồi?
“Này, ông rốt cuộc có hiểu không?”
“Tài nghệ, đạo đức có tác dụng quái gì? Tôi xinh đẹp đáng yêu như vậy, giọng nói ngọt ngào như vậy, còn có lượng fan lớn. Ông tự mình đến facebook tìm kiếm, tôi có chục triệu fan đó.”
“Không ký với tôi là sự tổn thất cực lớn của giải trí Ức Châu các ông.”
Giám khảo khẽ mỉm cười lắc đầu, không lên tiếng.
Người quản lý vội kéo Hoa Tưởng Dung lại, cười híp mắt nói với giám khảo: “Ờm… thật ra chúng tôi mới đầu…”
Anh ta muốn nhắc nhở giám khảo, hợp đồng của Hoa Tưởng Dung thật ra ngay từ đầu là xác định xong rồi.
Hôm nay đến không phải thật sự phỏng vấn, mà là đi lấy lệ.
Kết quả giám khảo nói: “Tôi biết cậu muốn nói cái gì, cậu móc nối quan hệ với nhân viên nội bộ của chúng tôi, lén quyết định hợp đồng, chuyện này đã vi phạm chế độ của công ty chúng tôi. Nhân viên đã đồng ý ký hợp đồng với cậu, đã bị đuổi việc rồi.”
Chuyện này…
Lưu Sùng hoàn toàn nghẹn lời, sự tiến triển của sự việc khác hoàn toàn với những gì anh ta nghĩ.
Giám khảo lại nói với Nhiếp Tranh: “Thưa ông, đến lượt ông rồi.”
Nhiếp Tranh đi tới: “Tôi tên Nhiếp Tranh, từng làm lính mấy năm, sau khi giải ngũ thì kinh doanh một quán ăn, bây giờ là ông chủ kiêm đầu bếp.”
Một bụng lửa giận của Hoa Tưởng Dung không có chỗ để xả, lúc này nghe thấy lời của Nhiếp Tranh thì cười ha hả.
“Một đầu bếp chạy đến làm cái gì? Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Đây là nơi tuyển nghệ sĩ, không phải là nhà hàng, lẽ nào ông đến phỏng vấn làm đầu bếp sao?”
“Vừa nghèo vừa xấu cũng thôi đi, còn ngu xuẩn như vậy, thật là không có thuốc cứu chữa.”
Nhiếp Tranh cúi thấp đầu, đè nén lửa giận không có bạo phát.
Giám khảo nói: “Vậy ông chuẩn bị tài nghệ gì?”
“Tài nghệ… ờm… tôi muốn nấu một món tại chỗ.”
Bầu không khí lập tức trở lạnh, vẻ mặt của giám khảo trở nên kỳ quái, tuy ngày từ đầu đã nhận được thông báo nội bộ của Giang Nghĩa, nhưng cũng không thể không kiêng kỵ như vậy chứ?
Người muốn tới là một nghệ sĩ bình thường, dùng quan hệ đi cửa sau thì thôi đi.
Vấn đề là đây là một đầu bếp, cái gì cũng không biết, nấu ăn tại chỗ là sao?