CHƯƠNG 282
Hai người bắt đầu cãi cọ, những nghệ sĩ nữ của Giải Trí Bách Khoa cũng không thèm ngăn cản, mỗi người đều ngồi nhìn cười.
Cho đến khi quá lớn tiếng, dẫn đến Kỳ Anh Tư chú ý đến mà đi qua.
Ông ta khiến hai người phụ nữ ngừng cãi nhau, hỏi “Chuyện gì vậy”
Nhậm Chỉ Lan hừ lạnh một tiếng “Anh hỏi con hồ ly tinh này đi!”
Lâu hân Duyệt trưng bộ dáng uất ức ‘Đạo diễn Kỳ, em cũng không biết mình đắc tội dì Nhậm chỗ nào, dì ta bảo em lên làm mẫu, còn dữ dằn với em, mắng em, nói em cả ngày chỉ biết quấn lấy anh, oan cho em lắm mà, sau này không dám đi phiền đạo diễn anh nữa đâu, hức hức~~”
Đây không phải là kẻ ác lại đi cáo trạng trước sao Nhậm Chỉ Lan chưa gặp qua kẻ tiểu nhân thế này bao giờ, tức đến mức không biết nói gì hơn.
Kỳ Anh Tư nhìn về Nhậm Chỉ Lan “Đây là do em không đúng, có ai nói chuyện như em đâu Anh và Hân Duyệt ở cùng nhau có hơi lâu trong hai hôm nay, còn không phải vì kịch bản cần hay sao, phải nghiên cứu diễn xuất mà Em không thể ủng hộ công việc của anh được sao Không chỉ không ủng hộ, còn cố ý quấy nước đục, đi ngáng chân. Nhậm Chỉ Lan, sao em lại trở nên ích kỷ như vậy”
Nhậm Chỉ Lan kém chút bị tức điên lên.
“Em ích kỷ Cả ngày anh đi dan díu với người ta, còn nói em Kỳ Anh Tư, không phải là anh thấy người ta trẻ đẹp, nên bây giờ chê tôi xuống sắc đúng không Có gì mà không dám thừa nhận”
Kỳ Anh Tư cũng phẫn nộ.
“Hỗn láo!”
“Đây là giọng điệu vợ nói chuyện với chồng ä “Chỉ Lan, em ngày càng không biết điều.
Giờ tôi yêu cầu em xin lỗi Hân Duyệt ngay!”
Nhậm Chỉ Lan vừa cười vừa mếu “Bảo tôi xin lỗi cô ta”
“Đúng.”
“Nằm mơ!”
Kỳ Anh Tư chỉ tay vào Nhậm Chỉ Lan “Em xin lỗi hay không”
“Chết cũng không!”
Bốp, một cái tát hung ác bộp vào mặt Nhậm Chỉ Lan, khiến bà ngã xoài xuống đất.
Nhậm Chỉ Lan che má, không thể tin nhìn Kỳ Anh Tư “Anh đánh tôi”
“Tôi đánh cho em tỉnh ra.”
“Đừng nghĩ rằng mình làm giáo viên dạy diễn xuất là ngon lành, không có tôi, em không là cái đếch gì!”
“Đi thôi.”
Kỳ Anh Tư nắm lấy tay Lâu Hân Duyệt rời khởi phòng học diễn xuất trước mặt mọi người.
Lâu Hân Duyệt giơ ngón giữa lên với Nhậm Chỉ Lan, tư thái thắng lợi; các học viên khác lần lượt rời đi, không một người nào đi dìu Nhậm Chỉ Lan.
Cả một Giải trí Bách Khoa, tất cả nghệ sĩ chỉ sẽ nghĩ cho mình.
Nhậm Chỉ Lan càng suy tư càng tủi thân, nước mắt tí ta tí tách rơi.
Bà vươn tay lấy sợi sợi dây chuyền từ từ †rong ngực ra nhìn, mở mặt dây chuyền thủy tỉnh ra, trong đó là ảnh của một người đàn ông.
“Hàn Phi, anh đang ở đâu? Em nhớ anh lắm.
“Em về nước là vì muốn gặp anh một lần”
“Chỉ một lần thôi, cho em chết, em cũng không tiếc chỉ.”