Chương 329
Đối với một gia đình bình thường là đủ.
Nhưng đối với những gia đình như nhà Đinh, họ Vương thì rõ ràng là chưa đủ.
Vương Chí Vinh lập tức khinh thường nhìn Giang Nghĩa, lẩm bẩm: “24 triệu? có thể làm gì? thậm chí còn không đủ tiền mua trà ngon, công việc thế này còn đi làm làm gì?”
Khuôn mặt của cả Đinh Nhị Tiến và Đinh Thu Huyền đều trở nên khó coi.
Đặc biệt là con gái của Vương Chí Vinh, Vương Phượng Nhã, nói thêm một câu: “Này, Thu Huyền, cô nói xem cô lớn lên xinh đẹp, thành tích học tập tốt, năng lực không †ồi, từ nhỏ chỗ nào cũng hơn tôi. Vậy mà đến nay, ánh mắt nhìn đàn ông sao lại tệ như vậy?”
“Từ Thông nhà tôi một năm cũng chỉ có hơn 15 tỷ, tôi đã thấy anh ấy không có tiền đồ rồi.”
“Ai mà biết cô còn tệ hơn, gả cho kẻ lương tháng 24 triệu, ha hả, Thu Huyền à, cô bị mỡ heo nghấn tim rồi sao mà lại đưa ra lựa chọn không có não thế này?”
“Đầu năm nay, kẻ nhặt rác cũng kiếm được hơn số ấy rồi ấy chứ?!”
“Phượng Nhã, sao con nói chuyện kiểu đó?” Vương Chí Vinh cố ý ngắt lời, quay đầu nói với Đinh Nhị Tiến: “Nhị Tiến, đừng để ý.”
Đinh Nhị Tiến xua tay: “Không sao, thanh niên mà.”
Không khí tiệc trước nay đều kỳ lạ như thế, mọi người nhìn có vẻ hòa hợp, nhưng trên thực tế lại không ngừng so kè.
Vương Chí Vinh ngắm chuẩn điểm chết người ‘Giang Nghĩa’ này, không ngừng trấn áp Đinh Nhị Tiến.
Qua nhiều năm thế này, đây là lần đầu ông †a thấy sảng khoái thế này.
Sau khi ăn uống xong, Từ Thông đột nhiên đứng dậy nói với Vương Chí Vinh: “Ba, con không chuẩn bị quà gì cho ngày lễ hôm nay. Biết ba thích thư pháp, con đã mua một tấm tranh chữ cho ba, mong là ba thích”.
“Ồ? Lấy ra xem một chút.”
Từ Thông lấy tranh chữ ở bên người ra, mở ngay tại chỗ.
Sau khi nhìn thấy nội dung tranh chữ, Vương Chí Vinh không thể ngồi yên, đây không phải là một bức tranh chữ bình thường, mà là bút tích của Đường Bá Hổ – “Hồn Cung Trăng”!
Người bình thường chỉ biết tranh của Đường Bá Hổ là đỉnh cao, nhưng lại không biết rằng thư pháp của ông cũng có chỗ đứng trong lịch sử.
Thư pháp của Đường Bá Hổ đã hiếm, được lưu truyền lại càng hiếm hơn.
Ngày nay, thư pháp của Đường Bá Hổ trên thị trường, giá trị mỗi bức đều trên chục tỷ, thuộc vào loại cực phẩm có muốn cũng khó gặp!
Một món quà như vậy, quá quý giá.
Đặc biệt là đối với một người đã nghiên cứu thư pháp nhiều năm như Vương Chí Vinh, nhận được món quà như vậy càng không nỡ buông tay, đã không thể dùng tiền để đo được giá trị của nó rồi.
“Tốt, rất tốt, xuất sắc!”
“Từ Thông, con đã tốn không ít tiền cho bức tranh này đúng không?”
Từ Thông cười nhẹ: “Không nhiều, con thu thập từ một người bạn. bằng một nửa giá thị trường, chỉ hơn 30 tỷ.”
Hơn 30 tỷ?
Còn chỉ?