Chiến Thần Tu La

Chương 33



CHƯƠNG 33

Cô vừa định đi, Giang Nghĩa đã ngăn cô lại.

“Bỏ đi, em mệt cả đêm rồi, đừng đi nữa.”

“Không được, hai ngày nay em họ và mợ em gây lộn rất dữ dội, nếu em không đi đón nó, không biết nó sẽ chạy đi đâu nữa.”

“Vậy anh đi đón cô bé đó được rồi, em về nhà nghỉ ngơi đi.”

“Anh?”

“Sao, anh đi đón có một người mà em cũng không yên tâm sao?”

Đinh Thu Huyền lắc đầu: “Không phải không yên tâm, nhưng không phải anh cũng vất vả theo em cả đêm sao?”

Giang Nghĩa vỗ vỗ người anh: “Anh là quân nhân, mấy cái này thì có là gì? Đưa chìa khóa xe cho anh, nói cho anh biết địa chỉ trường học và tên, thông tin liên lạc của em họ em là được rồi.”

“Chìa khóa ở đây, em họ em tên là Tô Nhàn, đang học Đại học Ngoại ngữ thành phố, chúng em đã hẹn gặp nhau ở cổng phía bắc của trường vào lúc chín giờ, anh đừng làm lỡ thời gian đó.”

“Chuyện nhỏ này anh không lỡ được đâu, em cứ ngoan ngoãn về nhà ngủ nghỉ đi, anh sẽ đưa em họ về nhà an toàn.”

Giang Nghĩa cầm lấy chìa khóa xe, xoay người rời khỏi phòng họp.

Sáng sớm, tám giờ hơn, cổng phía Bắc trường Đại học Ngoại Ngữ thành phố.

Từng chiếc siêu xe đậu bên đường lần lượt đón các cô gái xinh đẹp trẻ trung đi.

“Tô Nhàn, nghe nói chị họ của cậu sẽ tới đón cậu?”

“Ừm.”

“Chị họ của cậu là người đẹp có tiếng ở thành phố Giang Nam, hôm nay cuối cùng cũng có vinh dự được gặp rồi.”

Tô Nhàn lắc đầu và quay mặt đi.

Lúc này, một chiếc Lexus màu bạc dừng ở ven đường, Tô Nhàn nhìn thoáng qua đã nhận ra đó là xe của chị gái mình.

“Chị ơi!”

Cô chạy tới, nhưng cửa xe mở ra, một người đàn ông lạ mặt từ trong bước ra.

“Anh là?”

“Anh tên là Giang Nghĩa, là anh rể của em.”

Các bạn cùng lớp của Tô Nhàn đều vây tới xung quanh, trên mặt mang những ý tứ chế giễu.

“Ôi, Tô Nhàn, tại sao chị gái cậu không đích thân đến đây? Xem ra vốn không quan tâm đến cậu lắm thì phải.”

“Nghe nói anh rể của cậu là loại ở rể, để anh ta đến đón cậu, đúng là sự ‘tôn trọng’ lớn nhất đối với cậu à nha.”

“Chậc chậc, hoa khôi của chúng ta đã rơi xuống ngang hàng với một tên ở rể, thật đáng thương.”

Các bạn trong lớp cười ồ lên, rồi lần lượt lên từng chiếc siêu xe mà rời đi.

Tô Nhàn hậm hực giậm chân xuống đất.

“Giang Nghĩa, ai kêu anh đến? Chị tôi đâu?”

Giang Nghĩa gãi đầu: “Chị gái em họp cả đêm, mệt đến mức không đi được nữa, hết cách rồi, không phải anh tới đón em cũng như nhau cả sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.