Chiến Thần Tu La

Chương 370: 370: Tranh Chấp Nội Bộ




Thạch Khoan ngồi rất lâu nhưng cũng tìm được đáp án, người phụ nữ đang lo lắng lập nhảy dựng lên.

"Ông Thạch, rốt cuộc ông có làm được không?”
"Con trai của tôi bị làm sao vậy?”
Trong lòng Thạch Khoan vô cùng phiền não, lại bị người phụ nữ liên tục thúc giục, càng cảm thấy phiền muộn, lo lắng.

"Câm miệng!!!”
Người phụ nữ cũng lo lắng, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt với Thạch Khoan, bầu không khí ở hiện trường trở nên có chút căng thẳng.

Lúc này, Giang Nghĩa mang tâm thái xem náo nhiệt không sợ chuyện càng lớn, trông có vẻ như tùy ý nói một câu: “Có phải thuốc vừa uống có vấn đề?”
Một lời nói đã làm mọi người bừng tỉnh.


"Thuốc?”
"Đúng, đúng, đúng chính là bát thuốc kia!”
Người phụ nữ chỉ vào Thạch Văn Bỉnh nói: “Rốt cuộc anh đã cho con trai tôi uống thuốc gì?”
Thạch Văn Bỉnh mặt đỏ bừng, cái này phải nói thế nào đây? Nói ra không phải sẽ lộ tẩy sao?
Anh ta ho một tiếng: “Chuyện này chúng ta để sau rồi nói.”
Người phụ nữ tức giận: “Cái gì mà để sau rồi nói? Con trai tôi sắp mất mạng rồi? Phương thuốc đâu? Lấy ra xem sao!”
Còn có phương thuốc?
Nói gì Thạch Văn Bỉnh cũng không thể lấy ra.

Phương thuốc kia chỉ là phương thuốc bình thường để an thần thôi, nếu như lấy ra, ở hiện trường có nhiều chuyên gia như vậy, lập tức sẽ bị lộ tẩy, thể diện của nhà họ Thạch bọn họ còn cần không? Nói cái gì cũng không thể lấy phương thuốc ra.

Thạch Khoan nói: “Được rồi, cô đừng làm ồn nữa, đưa đứa bé vào trước, chúng ta từ từ chữa trị.”
"Không được!”
Đương nhiên người phụ nữ nhìn ra đây là kế hoãn binh.

Bây giờ có nhiều chuyên gia ở hiện trường như vậy, nếu như xảy ra chuyện, người phụ nữ còn có người giúp đỡ, ngộ nhỡ đợi đứa bé được bế vào trong phòng, lúc đó phải nghe theo ý trời, Thạch Khoan nói cái gì thì sẽ là cái đó.

Cô ta là một người phụ nữ bình thường, sao có thể đấu với lại một nhân vật lớn như Thạch Khoan chứ?
Không được nghe theo lời của ông ta!

Người phụ nữ nói: “Con của tôi không có bệnh tận gì, từ trước đến nay vẫn khỏe mạnh, tại sao vừa uống thuốc của mấy người đã xảy ra chuyện? Mấy người muốn hại chết con tôi, giết người giệt khẩu!”
Mọi người có mặt ở hiện trường nhìn nhau.

Cái gì đây? Sao còn lôi ra giết người diệt khẩu?
Thạch Văn Bỉnh thấy chuyện sắp bị lộ tẩy, vội vàng ngăn lại: “Cô nói linh tinh cái gì thế? Cái gì mà con trai cô không bệnh tật gì, rất tốt? Mọi người đều nhìn thấy, lúc con của cô đến đây bệnh đã nguy kịch rồi!”
Người phụ nữ nghiến răng nghiến lợi nói: “Thạch Văn Bỉnh, anh nói chuyện đừng có trái lương tâm! Tình huống thực tế như thế nào, trong lòng mọi người đều rất rõ, có phải anh muốn để tôi vạch trần hết ra?”
Thấy chuyện đã đến mức không thể sữa chữa được, Thạch Khoan dứt khoát nói.

“Người mẹ này xem ra là quá thương tâm, tinh thần có chút không tỉnh táo.”
“Người đâu, đưa cô ta và con của cô ta vào phòng ngủ, cho họ nghỉ ngơi trước.”
Lập tức có bốn năm tên bảo vệ đi lên.

Trên mặt người phụ nữ hiện lên sự sợ hãi, biết Thạch Khoan này rất cứng rắn, cô ta chỉ là một người phụ nữ yếu ớt, sao có thể đấu lại được với năm tên bảo vệ cơ thể cường tráng chứ?
Thấy người phụ nữ sắp bị đưa đi, Giang Nghĩa bước đến, chắn trước mặt người phụ nữ.


Anh khẽ cười nói: “Hình như người ta không muốn đi cùng các người?”
Thạch Khoan cau mày: “Anh Giang, ở đây không có chuyện của anh, đi ra cho.”
“Nếu như tôi không đi thì sao?”
“Haha, anh có thể thử.”
Thạch Khoan vẫy tay, năm tên bảo vệ đều xông lên.

Năm tên bảo vệ này đều là những người lực lưỡng, người thấp nhất cũng 1m96, mỗi người đều cao hơn Giang Nghĩa nửa cái đầu, chênh lệch chiều cao như vậy, còn là một chọi năm, không có ai xem trọng Giang Nghĩa.

Tân Uẩn vội vàng hết lên: “Giang Nghĩa, anh đừng bốc đồng!”\b\b\b\b\b\b\b\b.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.