Nữ thần lạnh lùng, hóa ra cũng có một mặt dịu dàng, đáng yêu như vậy.
Dù sao cô ta cũng là phụ nữ.
Ở trước mặt người ngoài, cô ta có thể tỏ ra vô cùng lạnh lùng, duy nhất chỉ có ở trước mặt Giang Nghĩa, cô ta mới có thể cảm nhận được cảm giác của một cô gái nhỏ hay ngại ngùng, đáng yêu.
Nhưng tiếc là, Giang Nghĩa chỉ xem cô ta là em gái.
Nếu như có thể, Tân Uẩn thật sự không muốn gọi anh là “anh trai”, mà muốn mặc áo đỏ, đội mũ đỏ, gọi anh một tiếng “chồng…”
Đang suy nghĩ linh tinh, Tân Uẩn bị tiếng gọi của Giang Nghĩa đưa về hiện thực.
Giang Nghĩa, chung quy cũng là một người đàn ông đã kết hôn.
Vừa nghĩ đến điều này, Tân Uẩn lại cảm thấy uất ức, cảm thấy tức tối, từ nhỏ đến lớn cô ta chưa từng thích một người đàn ông nào, tại sao, tại sao lần đầu tiên cô ta thích một người đàn ông, lại thích phải một người đã có gia đình?
Ông trời thật bất công với cô ta.
Haiz….
Tân Uẩn khuôn mặt u ám, sự chua xót, khổ sở trong lòng chỉ có mình biết được.
“Chúng ta trở về thôi.”
“Được.”
Hai người quay người rời khỏi đám người, ngồi lên chiếc xe lúc đi đến, trở về phòng khám nhà họ Tân.
Những bác sĩ khác cũng lần lượt rời đi, hội nghị giao lưu y thuật vớ vẩn này, không cần thiết phải tiếp tục.
Không ai muốn tiếp tục thông đồng làm bậy với hai ba con nhà họ Thạch.
Ngụy quân tử, khiến người khác cảm thấy buồn nôn!
“Bác sĩ Tân đi rồi, tôi cũng đi đây, cái nơi thối nát này sau này tôi sẽ không đến nữa.”
“Đúng vậy, sau này tôi cũng sẽ không tham gia hội nghị giao lưu y học nữa, trừ khi nhà họ Thạch rút khỏi, nhà họ Tân lên thay thếm, nếu không tôi cũng không đến nữa!”
Mọi người ai ai cũng lòng đầy căm phẫn rời khỏi đó.
Thạch Khoan cũng không ngăn lại.
Còn có gì để mà ngăn lại chứ? Bản thân thì thân bại danh liệt, miễn cưỡng ngăn lại, chỉ trở thành trò cười mà thôi.
Thạch Văn Bỉnh hỏi: “Ba, chuyện này lẽ nào cứ cho qua như vậy?”
Thạch Khoan không nói gì.
Nhưng từ trong ánh mắt tức giận của ông ta có thể nhìn ra được, ông ta đã hận Tân Uẩn và Giang Nghĩa thấu xương, sớm muộn cũng có một ngày, ông ta sẽ chỉnh đốn chết hai người kia.
Mặc dù danh tiếng đã bị xấu đi, nhưng chức vụ của ông ta vẫn còn, của cải của ông ta vẫn còn.
Tân Uẩn, Giang Nghĩa, hãy đợi đấy!
Cùng lúc này.
Nửa đêm, trong văn phòng tại tòa nhà của công ty nhà họ Đinh, các cán bộ cấp cao đang thảo luận phương án tiếp theo.
Bọn họ đã nghiên cứu, thảo luận cả một ngày rồi.
Trước mắt phá bỏ, di dời và cải tạo đã hoàn thành được một phần ba, nhiệm vụ tiếp theo càng gian khổ, mỗi một hành động đều phải vô cùng cẩn thận.
Lúc hội nghị gần kết thúc, gia chủ Đinh Trung ngồi xuống, uống một cốc nước, thuận miệng hỏi: “Mọi người còn có gì muốn nói không? Nếu như không thì tan họp.”
Đinh Thu Huyền nắm chặt tay, cơ hội đến rồi!
Cô lên tiếng nói: “Ông nội, có một chuyện con muốn nói với ông.”
“Hả? Có chuyện gì?”
“Là chuyện liên quan đến em trai của Giang Nghĩa - Giang Châu.”
Nghe thấy hai chữ Giang Nghĩa, Đinh Trung lập tức nổi giận nhưng lại không có chỗ trút, khó khăn lắm gần đây mới giữ được khoảng cách với tên ôn dịch kia, sao đang yên đang lành lại nhắc đến anh ta?
“Nói.”
Đinh Thu Huyền sắp xếp lại từ ngữ, nói tiếp: “Lúc trước xảy ra một chút tình hình, mộ của Giang Châu bị người ta làm tổn hại, trước mắt tro cốt đã được Giang Nghĩa đưa về nhà.
Con muốn một mảnh đất ở ven bờ sông Tây, xây một ngôi mộ lớn, chỉ để cho những người trong gia đình khi mất đi sử dụng, đương nhiên cũng là vì giúp đỡ Giang Nghĩa, đây là một chút tư lợi của con.”
Cô nói mọi chuyện một cách vô cùng thẳng thắn.
Có thành công hay không thì phải xem Đinh Trung.
“Chuyện này hả.” Đinh Trung đặt cốc trà xuống, trong lòng thầm tính toán.
Thực ra, để ra một mảnh đất làm mộ không khó, chỉ cần xin ý kiến của cấp trên là được.
Vấn đề là, ông ta dựa vào đâu mà phải giúp đỡ Giang Nghĩa?\u0003\u0003\u0003.