Quan Chí Toàn chỉnh lại quần áo, nhìn tòa nhà trước mặt, nhàn nhạt nói: "Ở đây, chính là văn phòng tổng phụ trách khu Giang Nam sao? Không biết hôm nay tới, là phúc hay họa.
"
Sáng hôm nay, Quan Chí Toàn nhận được điện khẩn của văn phòng tổng phụ trách, nói là có chuyện quan trọng muốn anh ta đến một chuyến.
Vì thế, ông ta đẩy lùi toàn bộ công việc của hôm nay, ăn mặc chỉnh tề, cố ý chạy đến.
Vừa vào cửa, đã có nhân viên chuyên nghiệp đón anh ta vào tòa nhà, dẫn đến đại sảnh tầng 12 ngồi.
Tầng 12, khu vực phòng ăn.
Đương nhiên cũng chiaa ra khu phòng ăn của nhân viên bình thường, và khu phòng ăn của lãnh đạo.
Quan Chí Toàn ddương nhiên là ngồi ở khu phòng ăn của lãnh đạo, điều kiện ở đây cũng vô cùng tốt, trên tường có có TV lớn 100 inch, đang chiếu một số video tuyên truyền.
Quan Chí Toàn cứ ngồi như vậy, vừa ngồi đã qua nửa tiếng.
Mặc dù nhân viên lễ tân thỉnh thoảng đi qua châm trà cho ông ta, đưa đồ ăn nhẹ, phục vụ vô cùng đúng chỗ, nhưng vẫn luôn không thấy người tổng phụ trách đâu, trong lòng của ông ta cũng lo lắng.
Sáng sớm gọi điện thoại qua đây, ai biết được là tốt hay xấu?
Quan Chí Toàn cố ý nhớ lại những chuyện của mình gần đây, quả thật có một chuyện làm không chính tông, nhưng mà cũng không phải là chuyện đại gian đại ác gì, không nên kinh động đến người tổng phụ trách chứ?
Ông ta ăn cũng ăn không vô, uống cũng nuốt không xuống.
Sau bốn mươi phút, nghe thấy tiếng bước chân lạch cạch, vốn cho rằng là người tổng phụ trách đến, đứng dậy nhìn xem, mới phát hiện là hai nhân vật lớn khác được mời đến.
Hai người này cũng không đơn giản, đều là lãnh đạo thành phố, cũng nhận được điện thoại của người tổng phụ trách như Quan Chí Toàn.
Ba người như lọt vào trong sương mù, không biết vì sao người tổng phụ trách lại gọi bọn họ đến.
Ba người bọn họ mà dù có biết nhau, nhưng cũng không có qua lại trên thương trường, theo lý thuyết, không nên gọi ba người bọn họ đến cùng nhau chứ.
Không đợi bọn họ hiểu được chuyện gì, lại có mấy người nữa đi đến.
Nữ có nam có.
Có người già, cũng có thanh niên.
Mặc dù tuổi tác giới tính không giống nhau, nhưng lại có một điểm giống nhau -- những người này, đều là nhân vật tinh anh khu Giang Nam, không phú cũng quý.
Tất cả mọi người buồn bực, người tổng phụ trách là đang diễn trò gì đây?
Người đến càng ngày càng nhiều, mọi người cuối cùng cũng phát hiện, mặc dù bọn họ không liên quan gì nhau, nhưng mà đều cùng một khu nhà.
Tiểu khu Đế Hào!
Trong vòng hai tiếng, người đến đông đủ.
Chủ 30 hộ gia đình tiểu khu Đế Hào, toàn bộ đã đến đông đủ.
Nhưng mà, người tổng phụ trách vẫn như trước không xuất hiện, chỉ cho người châm trà rót nước cho bọn họ, hơn nữa chuẩn bị thức ăn vô cùng phong phú.
Bọn họ rất nhiều người đều không ăn sáng, bây giờ đã đến gần giữa trưa, cả đám đều đói bụng.
Vốn đã đói, lại thêm người tổng phụ trách chuẩn bị sẵn đồ ăn.
Vậy thì ăn thôi?
Mọi người từng miếng từng miếng bắt đầu ăn, đồng thời cũng nói thầm trong lòng, trong hồ lô của người tổng phụ trách là cái gì, huy động nhân lực gọi nhiều người tới đến như vậy, chỉ vì mời mọi người ăn cơm?
Cho dù là mời cơm, cũng không thể chỉ để khách ăn, còn chủ nhân không đến được.
Ngay khi mọi người đều nghi hoặc không thôi, một người đàn ông đi đến, cũng không phải là người tổng phụ trách, mà là đại diện phát ngôn của người tổng phụ trách -- Lâm Chí Cường.
Mọi người vừa định đứng dậy, Lâm Chí Cường đưa tay hạ xuống.
"Các vị ngồi, các vị cứ ngồi.
"
Nói xong, trong ánh mắt của mọi người, anh ta đi đến trước TV, lấy DVD, mở đầu, thả đĩa vào, đóng lại, theo tiếng cạch, CD thuận lợi phát ra.
Quảng cáo tuyên truyền trên TV cũng thay đổi.
Biến thành video tuyên truyền kế hoạch cải tạo phá dỡ và di dời ven bờ sông Tây Giang của cục xây dựng thành phố.
\u0003\u0003\u0003.