Chiến Thần Tu La

Chương 444: 444: Âm Mưu Hiểm Ác Hơn




Nhìn thấy Thiêu Hồ Tử gục trên mặt đất ăn năn, Giang Nghĩa lắc đầu cười, sau đó quay sang Đinh Thu Huyền.

"Thu Huyền, kiểm hàng đi.

"
"Ừm!"
Đinh Thu Huyền ngay lập tức xoay người đi đến kiểm tra lô hàng mới nhất.

Không có vấn đề gì.

Tất cả đều đạt tiêu chuẩn!
Giang Nghĩa gật đầu, nói với tất cả mọi người có mặt ở đó: "Được rồi, việc của tôi gần như đã được xử lý xong, bây giờ tôi sẽ về nhà, mọi người cũng giải tán đi, sau này cư xử khiêm tốn một chút.



Nói xong, Giang Nghĩa nắm tay Đinh Thu Huyền rời khỏi nhà máy, người nhà họ Hoàng, Vân Dương và Hồng Vụ Chiến Tuyến cũng lần lượt rời đi.

Lô hàng đó được gửi đến nhà họ Đinh theo đúng thoả thuận trong hợp đồng.

Trong nhà máy, chỉ còn lại Thiêu Hồ Tử ngồi trên mặt đất, ông ta nhìn thấy xung quanh lúc này trống rỗng liền khóc to lên.

Thường xuyên đi dạo ven bờ sông, làm sao tránh khỏi việc ướt giày?
Ông ta luôn làm những việc trái với đạo đức, sớm muộn gì cũng sẽ gặp quả báo, chỉ có điều quả báo lần này hơi khắc nghiệt.

Mặt trời đang dần lặn xuống ở đằng Tây, gió thổi vi vu.

Chiếc siêu xe Ferrari lao như tên bắn trên đường.

Trong xe, Đinh Thu Huyền vươn vai giải phóng hết những cảm xúc đè nén bấy lâu nay, vui vẻ nói: "Nhiệm vụ lần này cuối cùng cũng hoàn thành, cuối cùng cũng có thể về nhà rồi!"
Mới hai ngày trôi qua mà tưởng chừng như hơn hai tháng vậy.

Đinh Thu Huyền nhìn Giang Nghĩa: "May mà lần này có anh giúp em, nếu như em đến một mình, e là không những không hoàn thành được nhiệm vụ mà bản thân còn gặp rắc rối nữa.

"
Câu nói này không sai.

Nhớ lại sự đáng sợ của nhà máy, tác phong làm việc của tên Thiêu Hồ Tử, nếu Đinh Thu Huyền đến một mình thì sẽ có chuyện gì xảy ra chứ?
Cho dù không chết thì cũng sẽ bị bắt làm tù nhân.

Một người phụ nữ xinh đẹp như cô đi đến Long Dương Viên một mình là điều cực kỳ nguy hiểm.


Nói đến đây, sắc mặt của Giang Nghĩa tối sầm lại giống như bị mây mù bao phủ.

Đinh Thu Huyền tò mò hỏi: "Giang Nghĩa, trông anh có vẻ không vui, sao vậy?"
Sau một lúc im lặng, Giang Nghĩa kiềm chế cơn tức giận của mình, nhỏ giọng nói: "Thu Huyên, em không cảm thấy nhiệm vụ lần này giống như âm mưu của một ai đó cố tình dàn ra để hãm hại em à?”
"Hả?"
Thực ra, Đinh Thu Huyền cũng cảm nhận được điều đó, nhưng cô không muốn thừa nhận.

Nếu như thật sự nó là một âm mưu của ai đó, vậy thì người đó là ai?
Chỉ có thể nghĩ đến nhóm người Đinh Trung, Đinh Phong Thành, Đinh Hoàng Liễu, nhưng bọn họ đều là người nhà của cô, ruột thịt của cô!
Giang Nghĩa nói: "Long Dương Viên nguy hiểm như thế nào, tính nết của Thiêu Hồ Tử như thế nào, người tinh ranh như ông cụ không thể không biết, hơn nữa ông ta có thể phái người khác đi mà, tại sao cứ khăng khăng kêu em đi?"
“Còn để em một mình xử lý công việc ở đây nữa chứ.


"Dù nghĩ như thế nào thì trong chuyện này anh cũng vẫn luôn cảm thấy có vấn đề.

"
Sắc mặt của Đinh Thu Huyền trở nên khó coi, thật ra khi nghĩ kỹ lại, cô cảm thấy Đinh Trung dường như cố ý đẩy cô vào con đường chết.


Trước đây, Đinh Trung chỉ muốn hãm hại cô vài chuyện nhỏ, nhưng lần này thì khác, Đinh Trung thực sự đã đẩy Đinh Thu Huyền đến chỗ chết.

"Ông nội, ông ấy! sẽ không làm vậy đâu nhỉ?"
Chuyện đến nước này, Đinh Thu Huyền vẫn không muốn thừa nhận sự thật, cô lương thiện không muốn tin ông cụ lại muốn lấy mạng của cô.

Cô là cháu gái ruột của Đinh Trung mà!
Giang Nghĩa nói: "Thu Huyền, có một chi tiết không biết em có phát hiện ra không? Thiêu Hồ Tử nói rằng hàng trong kho của nhà máy ông ta không đủ.

"
Đinh Thu Huyền gật đầu.

Giang Nghĩa mỉm cười: "Với tư cách là người đứng đầu gia tộc, là người khởi xướng lên nhiệm vụ thu mua, ông cụ không biết một chút gì về hàng tồn kho của Thiêu Hồ Tử sao? Biết rõ hàng tồn trong kho của Thiêu Hồ Tử không đủ, vậy mà vẫn muốn em mua gấp đôi, điều này có nghĩa là gì?"
Đáng sợ vô cùng!\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.