Giang Nghĩa khá bất lực.
Anh tốt bụng bỏ qua mối hiềm khích trước đây để chữa bệnh cho Điền Kê, nhưng kết quả lại rơi vào kết cục này, quả thật quá nực cười.
Nói thật, mạng sống rất quan trọng.
Vả lại cái mạng này còn thuộc về đội đua xe.
Để đáp lại sự tin tưởng của ông Lâm, Giang Nghĩa dự định cho dù đối phương có nói gì đi chăng nữa thì anh cũng sẽ cứu sống Điền Kê.
Nhưng xem tình hình bây giờ, Điền Kê có thể cứu được hay không vẫn còn rất khó nói.
Trời làm bậy có thể tha, tự làm bậy không thể sống!
Nếu đây là lựa chọn của họ, Giang Nghĩa cũng không cần phải đóng vai người tốt.
Anh xoay người ngồi xuống ghế, đặt hai tay lên hai bên ghế, vắt chéo chân lặng lẽ nhìn lên trời không nói một lời, như thể đang đợi thứ gì đó.
Nếu đến sớm thì có thể cứu được.
Nếu đến chậm, vậy thì…
“Ái chà…”
Giang Nghĩa không suy nghĩ nữa, thôi thì thuận theo ý trời vậy.
Ở nơi khác.
Dương Tuấn Thiên lái xe đưa Điền Kê đến bệnh viện, cũng giống lần trước, anh ta vẫn yêu cầu Lục Diệp làm phẫu thuật.
Sau khi nhìn thấy bệnh nhân, Lục Diệp cảm thấy bất an trong lòng.
Anh ta nhìn quanh một vòng rồi hỏi: “Chỉ hai người thôi sao?”
Dương Tuấn Thiên gật đầu: “Chỉ có hai chúng tôi thôi.
”
“Tôi nhớ lần trước có một người đàn ông khác đi cùng anh nữa mà, sao lần này anh ta không đến?”
Dương Tuấn Thiên giải thích: “Ý anh là Giang Nghĩa hả? Lần trước anh ta đến đây gây rối, rồi còn nói năng thô lỗ với anh, suýt chút nữa đã làm chậm trễ ca phẫu thuật, cho nên lần này tôi không cho anh ta đi cùng, kẻo lại gây chuyện.
”
“Ồ, ra là vậy.
”
Lục Diệp đổ mồ hôi lạnh, làm sao bây giờ?
Lần trước là do Giang Nghĩa chữa bệnh cho Điền Kê, Lục Diệp cũng chẳng giúp đỡ được gì, lần này Giang Nghĩa không tới, anh ta biết phải làm sao đây?
Anh ta nhìn bệnh nhân, tim đập dữ dội.
Anh ta không tin một bác sĩ không chuyên như anh cũng có thể chữa được, mà bác sĩ có chuyên môn như anh ta lại không thể.
“Chờ ở đây.
”
Lục Diệp cho người đưa Điền Kê vào phòng phẫu thuật, sau đó bắt đầu chữa trị.
Dương Tuấn Thiên thở phào nhẹ nhõm, anh ta ngồi đợi trước cửa phòng phẫu thuật.
Lần trước Lục Diệp đã chữa khỏi bệnh cho Điền Kê nên lần này hẳn là không có vấn đề gì lớn.
Chỉ là anh ta không hiểu tại sao Điền Kê lại đột nhiên tái phát trở lại.
Lúc này, anh ta nhớ đến những lời Giang Nghĩa từng nói: Ít ăn đồ bổ lại.
Dương Tuấn Thiên nhanh chóng lắc đầu: “Không thể nào, tên khốn Giang Nghĩa đó sao có thể tốt với Điền Kê được? Chắc chắn là anh ta đã bỏ thứ gì đó không nên ăn vào thực phẩm bổ sung của Điền Kê, ừm, chắc chắn là như vậy!”
Lúc anh ta đang suy nghĩ lung tung, Lục Diệp cũng bước vào phòng phẫu thuật.
Anh ta cầm con dao mổ đứng trước giường bệnh suốt năm phút đồng hồ nhưng vẫn không hề nhúc nhích.
Không phải anh ta không muốn chữa bệnh, mà là anh ta không biết nên bắt đầu từ đâu!
Lục Diệp bối rối nhận ra anh ta căn bản không biết khối máu bầm của bệnh nhân nằm ở đâu, thậm chí những máy móc hiện đại nhất cũng không thể chẩn đoán ra được.
Cho dù có chẩn đoán ra thì với trình độ của Lục Diệp cũng không thể nào làm tan máu bầm của bệnh nhân.
Lần này, anh ta rất lúng túng.
Lục Diệp khóc không ra nước mắt nhìn Điền Kê nằm trên bàn mổ.
Anh nói anh khỏi bệnh rồi mà, sao không biết an phận một chút vậy hả? Ăn uống bừa bãi dẫn đến tái phát trở lại, anh lừa tôi sao?
Nếu không chữa khỏi cho Điền Kê, anh ta chắc chắn sẽ tiêu đời.
Không chỉ mang tiếng xấu mà những tuyên bố sai sự thật trước đây cũng rất dễ bị bại lộ.
Lục Diệp cảm thấy phiền muộn!.