Người phục vụ vô cùng đáng ăn đòn gật đầu, dùng giọng điệu khẳng định nói: “Đúng, tôm lớn nhà chúng tôi một con tính một phần.”
Nhìn thì nhã nhặn nhưng lời nói ra đúng là đáng ăn đòn!
Hơn 60 triệu đối với nhà Tân Uẩn mà nói thì không tính là gì, cô có thể đưa được, vấn đề là đưa ra được không có nghĩa là phải vô duyên vô cớ như cá nằm trên thớt!
Cô xem là hiểu rõ.
Cửa tiệm này chuyên môn bẫy người ngoài địa phương nhìn trông có tiền đến đây.
Một phương diện là người ngoài địa phương không ai giúp, về phương diện khác là mọi người cũng đều không muốn trêu chọc chuyện phiền toái, cũng nghĩ là thôi, cho nên tuyệt đại đa số người đều là khẽ cắn môi, bỏ qua.
Nhưng Tân Uẩn không được!
Từ nhỏ thì tính tình quật cường, sao có thể ăn thiệt thòi kiểu này?
Giọng nói của cô bất thiện: "Các ngươi đây là nâng giá, cố ý làm thịt khách hàng!Bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho cục vật giá, xem giá tiền này là như thế nào mà định ra?!"
Cô cho là nói đến cục vật giá, đối phương sẽ chịu thua.
Ai biết...
Người phục vụ mỉm cười nói: "Có thể, hoan nghênh gọi.
Cô biết điện thoại của cục vật giá sao? Không biết thì tiệm chúng tôi có thể gọi giúp cô.
"
Quả đúng là!
Loại tiệm cố ý làm thịt khách này, thậm chí còn không sợ cả cục vật giá?
Tân Uẩn giận không kềm được, trên thế giới còn tồn tại người cuồng vọng như vậy?
Cô hỏi: "Thế nào, các ngươi chẳng lẽ còn cho là giá này hợp lý sao? Cục vật giá đến, các người không sợ?"
Người phục vụ khẽ cười một tiếng, "Tới thì thế nào? Giá chúng tôi định ra có lẽ là có một chút không hợp lý, nhưng xác thực là cô gọi đồ mà? Đến lúc đó người đến, nhiều lắm mọi người lùi một bước, cô giao ra khoảng hơn 30 triệu là có thể rời đi.
"
"Cho nên vị cô này, thà rằng làm phiền người của cục vật giá, chẳng bằng bây giờ hai bên lùi một bước.
Tôi cũng không cần đến 60 triệu, một nửa thôi, giao đúng 30 triệu là được, sao hả?"
Lời này thiếu chút nữa khiến Tân Uẩn tức méo mũi.
"Lời gì đây? Coi trời bằng vung đấy à?"
"Ai chà...!Nữ sĩ à, sao cô cứ không nghe khuyên vậy chứ? Nếu không cô gọi điện thoại đi, tôi đợi ở đây, kết quả khẳng định không có khác biệt với lời tôi đã nói đâu, cũng không phải lần một lần hai rồi.
"
Tân Uẩn gần như tuyệt vọng.
truyện kiếm hiệp hay
Đúng vậy, người ta cắm rễ ở nam thành, đã sớm hiểu rõ quy tắc ngầm nơi này, mình dù gọi điện thoại gọi người của cục vật giá đến, đến lúc đó nhiều lắm thì giảm được một nửa tiền.
Thay vì lãng phí thời gian, không bằng bây giờ đưa 30 triệu rồi rời đi.
Việc là như vậy, nhưng đạo lý không phải như thế! Tân Uẩn thực sự nuốt không trôi cơn tức này.
Đặc biệt nghĩ đến Tân Tử Dân và Giang Nghĩa bây giờ còn chưa trở về, không biết có gặp nguy hiểm gì không, trong lòng Tân Uẩn càng thêm hoảng loạn.
"Tiền này, tôi sẽ không đưa!"
Tân Uẩn cầm lấy túi xách, đứng dậy đã muốn đi, kết quả lập tức có hai tên bảo vệ đi tới từ cửa, cản Tân Uẩn ở trên ghế ngồi.
Không trả tiền đã muốn đi?
Không có khả năng!
Người phục vụ nói lần cuối: "Tôi thấy cả người cô ăn mặc trang điểm, cũng không phải không có tiền, đừng cứng nữa.
Dùng tiền tiêu tai, chuyện này sẽ qua, cần gì phải vạch mặt chứ?"
"Cô lớn lên trông xinh đẹp, gương mặt mọng nước như vậy nếu lỡ bị bảo vệ không cẩn thận rạch trúng hoặc là để lại dấu bạt tai thì không có lợi lắm đúng chứ?
Giọng điệu tuy rằng ôn hòa, nhưng nghe ra được là đe dọa trắng trợn.
Tân Uẩn ủy khuất trong lòng.
Tú tài gặp gỡ binh, có lý cũng không nói được.\u0007\u0007\u0007\u0007\u0007\u0007\u0007.