Nhân viên phục vụ cũng bị dọa chết, nhanh chóng quỳ trên đất dập đầu cầu xin.
“Đừng, đừng đánh nữa.
”
“30 triệu tôi không cần nữa còn không được sao?”
Giang Nghĩa lắc đầu: “Đâu có được? Chúng tôi không phải là loại người ăn quỵt đó, loại chuyện ăn cơm không trả tiền, tôi không làm được.
”
Nhân viên phục vụ thật sự cạn lời.
Bọn họ mở nhà hàng bịp sợ nhất gặp phải loại người có thực lực, lại không nói lý.
Nhà hàng lừa khách, khách cũng có thể bịp lại nhà hàng.
Thực lực của Giang Nghĩa nghiền nát tất cả bảo vệ của nhà hàng, xong rồi còn “không nói lý”, gặp loại người này, nhà hàng chỉ có thể nhận thua.
Nhân viên phục vụ nói: “Cái đó, tôm thật ra là một nồi một phần, một phần 534 nghìn, thừa rồi.
”
Người trong nhà hàng nghe xong lời này thì đều cười.
Thì ra nhà hàng bịp bợm, cuối cùng có ‘lương tâm một lần’, vậy mà một nồi tôm sốt to như vậy chỉ bán 534 nghìn, thật sự là nhảy giá vô địch.
Hết cách, nếu anh ta không chủ động hạ giá, thật sự để Giang Nghĩa tiếp tục ‘thanh toán’, mạng của bảo vệ nhà hàng bọn họ đều phải đi xuống dưới chắc luôn!
Giang Nghĩa được hời còn ra vẻ.
“Là như vậy sao?”
“Vậy được rồi, nếu đã như vậy, anh thối lại tiền cho tôi đi.
”
Nhân viên phục vụ ngốc luôn rồi: “Thối tiền?”
Chuyện gì mà phải thối tiền?
Giang Nghĩa mặt mày nghiêm túc nói: “Anh không phải nói chỉ cần trả 534 nghìn hay sao? Tôi đã trả ba triệu rồi, theo lý thì anh không phải nên thối lại tiền cho tôi hay sao?”
Chuyện này!
Từng gặp người không nói lý, chưa từng gặp ai không nói lý như vậy.
Anh đến ăn cơm, một đồng không phải trả, đánh một trận tất cả người trong nhà hàng, xong rồi còn muốn người ta thối lại tiền cho anh?
Miệng của nhân viên phục vụ như ăn phải hoàng liên, khổ mà không nói ra được.
“Được, thối tiền, tôi thối tiền ngay.
”
Nhân viên phục vụ lấy ra ba triệu tiền mặt đưa cho Giang Nghĩa: “Đây, đây là ba triệu mà anh đã trả, mời anh nhận lấy.
”
Giang Nghĩa không khách sáo mà nhận tiền.
Sau khi xong, anh còn chỉ vào tôm chưa ăn hết: “Những cái này cũng gói lại cho tôi mang đi, tôi không phải là loại người lãng phí đồ ăn.
”
Hiếp người quá đáng!
Nhân viên phục vụ nghiến răng, lấy hộp ra, gói lại tất cả số tôm còn lại trong nồi, đưa cho Giang Nghĩa.
Anh ta mở nhà hàng này 4-5 năm rồi, không biết đã ‘chém’ được bao nhiêu khách du lịch từ bên ngoài tới, lần nào cũng kiếm đậm, chưa từng gặp phải loại người vừa không nói lý vừa có thực lực mạnh như Giang Nghĩa.
Làm anh ta thật sự không có cách nào hết.
Giang Nghĩa một tay cầm chiếc hộp, mỉm cười nói: “Ừm, thái độ phục vụ của nhà hàng các anh không tồi, đợi tôi làm xong việc, rảnh sẽ tới nhà hàng của các anh ăn cơm.
”
Còn đến sao?
Nhân viên phục vụ đều bị dọa chết, hận không thể đuổi vị ôn thần này đi, sau này đừng đến nữa.
Giang Nghĩa nháy mắt ra hiệu với Tân Uẩn, hai người rời khỏi nhà hàng.
Ra khỏi cửa lớn.
Tân Uẩn thở phào, vỗ ngực nói: “Giang Nghĩa, lần này lại phải cảm ơn anh, nếu không có anh, tôi hôm nay sẽ bị chém mất 30 triệu rồi.
”
Chuyển chủ đề, cô ta hỏi: “Đúng rồi, nếu anh đã quay về, vậy ba tôi đâu?”
Giang Nghĩa chỉ vào một chiếc xe thể thao ở bên đường.
Tân Uẩn thuận theo hướng ngón tay của anh mà nhìn qua, chỉ thấy Tân Tử Dân ngồi ở hàng ghế sau, trên mặt nở nụ cười khẽ nhìn cô ta.
“Ba!”
Tân Uẩn chạy qua, kích động nói: “Ba, ba không sao chứ?”
Tân Tử Dân khẽ mỉm cười trả lời: “Chỉ sửng sốt không nguy hiểm, may nhờ Giang Nghĩa giúp đỡ, nếu không ấy à, cái mạng già này của ba sẽ kẹt ở Nam Thành rồi, nào, lên xe.
”
Xe?
Lúc này, Giang Nghĩa mới phản ứng lại chiếc xe thể thao ở trước mặt cô ta, nhìn kiểu dáng thì phải chục tỷ.
“Ba, chiếc xe này là?”
“Người ta tặng.
”
“Ai?”
“Chính là những người bắt cóc ba.
”\u0001.