Miệng của mỗi người đều bị kéo ra, răng bên trong miệng bị nhổ không còn một cái nào, hai mươi mấy người đều nằm trong vũng máu, mái chảy đầy mặt đất.
Không chỉ miệng, tay chân, mắt mũi của rất nhiều người đều bị gãy, tổn thương trong quá trình đánh nhau.
Người thảm nhất vẫn là Diêu Hàng.
Anh ta với tư cách là người cầm đầu nên cũng gây sự chú ý với người khác nhất, bị đánh cũng thảm nhất, xương cốt ở trên người gần như đã bị đứt hết, không còn chỗ nào hoàn chỉnh, xương sống đã hoàn toàn bị tổn hại, đời này đã định trước phải tàn phế.
Đương nhiên, có thể sống đã xem là trời ban ơn cho rồi.
Trên nghìn người, mỗi người một chân mà không giẫm chết anh ta đã có thể thắp hương rồi.
Đây chính là sức mạnh của đồng tiền.
Những người giành được răng đều chạy đến, từng người từng người đổi tiền với Giang Nghĩa, Giang Nghĩa cũng không nuốt lời, làm theo trước đó đã nói, mỗi một chiếc răng là 30 triệu, đã phát ra hơn 18 tỷ.
Đối với Giang Nghĩa mà nói, hơn 18 tỷ chả là gì cả.
Có thể chỉ cần bỏ ra hơn 18 tỷ, đã tiêu diệt hoàn toàn một đám phần tử phạm tội ở Nam Thành, cũng không tính là lỗ.
Diêu Hàng, Thợ săn phú hào.
Anh ta cắm rễ ở Nam Thanh, mỗi lần tham gia hội đấu giá của thủy vân thiên, lại tìm kiếm hết mục tiêu này đến mục tiêu khác để ra tay, không biết đã hại biết bao nhiêu người giàu.
Nhưng hại người cuối cùng cũng hại mình.
Sai lầm lớn nhất trong cuộc đời này cuả anh ta, chính là có ý đồ với Giang Nghĩa.
Bất luận là trí tuệ, tiền tài, vật lực, hay là thuộc hạ, Giang Nghĩa đều đứng đầu, thậm chí Giang Nghĩa còn không cần tự mình ra tay, chỉ bỏ ra một chút tiền, đã có thể giải quyết được Diêu Hàng.
Thực lực cách nhau quá xa.
“Chúng ta trở về thôi.”
Cùng với tiếng khẽ thở dài của Giang Nghĩa, Tân Uẩn và Tân Tử Dân đồng thời cùng rời đi, chỉ để lại khung cảnh hoang tàn.
Trong đêm tối, dưới ánh trăng, trên đường lớn.
Diêu Hàng yếu ớt nhìn những ngôi sao trên bầu trời đêm, trong miệng toàn là máu, không còn một cái răng nào, trong lòng ngay cả hối hận cũng không hối hận được, đầu của anh ta gần như đã chết.
Từ nay về sau, ở Nam Thành không còn thần thoại ‘Thợ săn phú hào’ nữa.
…..
Trở về khách sạn.
Giang Nghĩa và những người khác đã trải qua một loạt chuyện, cũng rất mệt mỏi rồi, lúc đến sảnh khách sạn chuẩn bị thuê thêm một phòng, đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông mặc vest đi đến, trên khuôn mặt mang theo nụ cười.
“Xin chào anh có phải là Anh Giang Nghĩa đúng không?”
Giang Nghĩa sững sờ một lúc, người này tại sao lại ăn mặc nghiêm túc như vậy?
Lại là một Diêu Hàng nữa?
“Anh là?”
“Xin chào anh Giang, tôi là người của Thủy Vân Thiên, nhận lệnh của chủ nhân, đến để đưa cho anh một bức thư mời, hi vọng, tối ngày mai anh có thể đúng đến tham gia buổi tiệc mà chủ nhân của chúng tôi tổ chức.”
Nói xong, anh ta lấy giấy mời ra, đưa cho Giang Nghĩa: “Thời gian, địa điểm cụ thể ở trên giấy mời đều có.”
Chủ nhân của Thủy Vân Thiên?
Bữa tiệc?
Nghe giống như rất có thiện chí, mà Giang Nghĩa vì cứu Tiểu Điệp, cũng đang nghĩ cách tiếp cận Thủy Vân Thiên, bữa tiệc lần này ngược lại là một cơ hội khá tốt.
Anh nhận giấy mời, tiện miệng hỏi: “Tại sao lại mời tôi? Có vẻ như, tôi không quen biết chủ nhân các anh.”
Người đàn ông cười: “Không giấu gì anh, là vì trong buổi đấu giá chiều ngày hôm nau anh tiêu tiền như nước, ra tay hào phóng, khiến chủ nhân của chúng tôi có ấn tượng sâu sắc với anh, nên mới muốn nhân cơ hội lần này làm quen với anh, mong anh đừng chê bai.”
Giữa những người có tiền với nhau, không có nguyên nhân đặc biệt, chỉ là muốn làm quen một chút mà thôi.
Sau này cho dù là làm bạn hay là kẻ địch, đều có thể làm đến mức mà trong lòng biết rõ.
Giang Nghĩa cất giấy mời đi: “Ok, thay tôi trả lời với chủ nhân của các anh một tiếng, Giang Nghĩa tôi nhất định sẽ đến bữa tiệc đúng giờ.”.