Tên thổ hào béo kia biết Giang Nghĩa, lúc ở hội đấu giá đã từng chứng kiến sự uy phong của Giang Nghĩa, nhưng dù thế nào, quy tắc của vũ hội chính là ai hẹn trước thì sẽ về với người đó, người khác không thể giành.
Người đến đây đều là những phú hào, nếu như có ai bị giành mất phụ nữ, sắc mặt đều không được tốt.
Tên thổ hào béo lạnh lùng nói: “Thế nào, anh Giang cũng nhìn trúng nữ nhân viên phục vụ này?”
Giang Nghĩa không nói gì, nhưng từ trong hành vi, lời nói của ông ta có thể nhìn ra, ông ta nhất định phải có được Tiểu Điệp!
Tên thổ hào béo bĩu môi: “Anh không hiểu quy tắc của vũ hội sao?”
“Ai đến trước thì là của người đó!”
“Người phụ nữ này tôi nhìn trúng trước, phải thuộc về tôi.”
Nói xong, ông ta cười khanh khách: “Nếu như anh thật sự rất muốn cũng không phải không được, nữ nhân viên phục vụ này thuộc về anh, đưa người phụ nữ của anh cho tôi chơi là được rồi.”
Ông ta đã nhìn chằm chằm vào Tân Uẩn từ lâu.
Dù sao, một người phụ nữ xinh đẹp như vậy, ở một nơi như thế này rất dễ làm người khác chú ý.
Những người đàn ông đến đây, có mấy người có suy nghĩ đơn thuần chứ? Mỗi người đều có ý đồ xấu, giống như một con sói hoang đói khát, nhìn thấy một con cừu non giống như Tân Uẩn, còn không phải đều kích động đến mức chảy cả nước rãi sao?
Người phụ nữ này, thật sự quá khiến người khác thèm muốn.
Nhưng phụ nữ xinh đẹp trên thế giới này có hàng nghìn hàng vạn người, không phải bạn nhìn trúng ai thì có thể giành được người đó, có những lúc, bạn phải biết tự lượng sức mình.
Không thể động vào thì tuyệt đối đừng động vào.
Nếu không….
Giang Nghĩa vô cùng chán ghét tên thổ hào béo này, vừa mới đến đây, anh cũng không hiểu được nhiều quy tắc như vậy, ở chỗ anh chỉ có một quy tắc….người đắc tội với anh, đều phải chịu trừng phạt!
Một tay Giang Nghĩa nắm lấy cổ áo của tên thổ hào béo kia, từ trong kẽ răng nặn ra ba chữ: “Cút cho tôi!”
Không đợi tên thổ hào béo kia phản ứng lại, Giang Nghĩa nhấc tay lên ném ông ta ra cửa lớn của phòng nhảy! Khoảng cách kia cũng phải đến 20m!
Con người sao có thể làm được chuyện như thế này?
Phòng nhảy lập tức trở nên yên tĩnh, ai cũng nhìn Giang Nghĩa với ánh mắt không thể tin được.
Anh là người đầu tiên dám đánh người ở trên vũ hội của Thủy Quân Tín, hơn nữa còn ra tay tàn nhẫn như vậy, sức lớn như vậy.
Người đàn ông này không chỉ có tiền, lá gan cũng rất lớn.
Lại nhìn tên thổ hào béo đang nằm trên mặt đất, đau đớn đang gào khóc kia, một thái độ muốn Thủy Quân Tín phải làm chủ cho ông ta.
Nhưng, Thủy Quân Tín nhìn tên thổ hào béo, lại nhìn Giang Nghĩa, đưa ra một quyết định khiến người khác sợ hãi không nói nên lời: Đuổi tên thổ hào béo này ra ngoài!
Đúng vậy.
Thủy Quân Tín không hề trừng phạt Giang Nghĩa, cho dù anh phá vỡ quy tắc cũng không sao.
Đây là lần đều tiên, Thủy Quân Tín đột nhiên đưa ra một sự thỏa hiệp lớn như vậy, những phú hào khác trong phòng nhảy nhìn nhau, nhưng rất nhanh đã hiểu ra là chuyện gì.
Thủy Quân Tín nhìn trúng Tân Uẩn, trước khi chưa có được người phụ nữ này, anh ta sao có thể đuổi Giang Nghĩa đi?
Rất nhanh, phòng nhảy đã khôi phục lại trật tự bình thường, giống như chưa xảy ra chuyện gì, chuyện của tên thổ hào béo kia cũng trôi qua một cách nhẹ nhàng như vậy.
Giang Nghĩa khẽ đi đến trước mặt Tiểu Điệp, lần đầu tiên nhìn cô ta ở khoảng cách gần như vậy.
Trên người phụ nữ này tràn đầy sự quyến rũ, lại đem đến cho người khác một cảm giác kỳ quái, cả người đầy gai góc, giống như một bông hoa hồng đầy ngai, tươi đẹp nhưng lại trí mạng.
Giang Nghĩa biết, đây là một cảm giác đặc biệt do ép buộc thường xuyên mới sinh ra được.
Tiểu Điệp, mấy năm nay nhất định sống vô cùng thê thảm.
Nhìn thấy Giang Nghĩa đi đến, cơ thể Tiểu Điệp lập tức chấn động, đồng thời cũng nở một nụ cười nhạt.
Cô ta không phải thật sự cười, mà là một nụ cười mang tính chuyên nghiệp, một người phụ nữ giống như cô ta, lúc ở trước mặt khách, nhất định phải mỉm cười, nếu không kết cục sẽ rất thê thảm.\u0001.