Tiếng cười đột nhiên im bật, Thủy Quân Tín quay quắt đầu lại, vừa nhìn liền thấy Giang Nghĩa đứng phía sau mình.
Sao lại thế?
Thủy Quân Tín cúi đầu nhìn, tên này cừ thật, không biết từ khi nào, bảy tám gã cấp dưới của anh ta đều nằm trên đất, cả đám miệng sùi bọt mép, hôn mê bất tỉnh.
Trước sau không đến năm giây, cũng không nghe thấy tiếng đánh nhau ỳ đùng, tất cả cấp dưới đều bị xử lý?
Thủy Quân Tín ngây người ra, Giang Nghĩa này, thủ đoạn cũng quá lợi hại đi?
Anh ta nuốt nước miếng, lạnh lùng nói: "Giang Nghĩa, giờ tao ra lệnh cho mày lui về sau năm mét, không được lộn xộn!"
Vẻ mặt Giang Nghĩa không hề thay đổi.
Thủy Quân Tín cau mày, nói: "Hình như mày không phục phải không? Ha ha, mày có chút tiền, nhưng số tiền đó của mày, ở trước mặt Thủy Vân Thiên bọn tao căn bản không đáng nhắc tới!"
"Ở Nam Thành, Thủy Vân Thiên bọn tao chính là tồn tại vô địch, ai tới nơi này cũng phải nể mặt Thủy Vân Thiên bọn tao.
"
"Tao đã nói rồi, hôm nay, tao nhìn trúng người phụ nữ của mày.
"
"Đây là vinh hạnh của mày!"
"Nhưng mày không cần lo lắng, tao không cướp của mày, tao chỉ mượn chơi thôi, mượn một đêm.
Tối nay chơi xong rồi, sáng mai mày có thể dắt đi, tuyệt đối sẽ không dùng vũ lực giữ lại.
"
Thủy Quân Tín còn cười xấu xa nói: "Nếu mày lo lắng, tao có thể cho phép mày đứng ở đây trông chừng, tao bảo đảm sẽ không chơi hư người phụ nữ của mày.
"
"Thế nào, tao là người thật công bằng, có lí lẽ đi?"
Công bằng, có lí lẽ?
Người khốn nạn như vậy, cũng dám nói công bằng, có lí lẽ?
Giờ phút này Giang Nghĩa vẫn không nhúc nhích, không nhìn ra biểu cảm gì, giống như là một pho tượng.
Người quen thân với anh đều biết, đây là sự yên bình trước bão táp, chỉ khi Giang Nghĩa tức giận cực độ, anh mới tỏ ra “bình tĩnh” như vậy.
Mỗi khi anh bình tĩnh như thế, thì nhất định sẽ có người … chết!
Giang Nghĩa hơi ngước mặt lên, một tia hàn quang bắn ra từ mắt anh, xuyên qua cơ thể Thủy Quân Tín.
Chiến thần Tu La, ngạo nghễ thiên hạ.
Một tên như Thủy Quân Tín, sao chịu được ánh mắt băng lãnh như thế? Trực tiếp bị dọa cho tay chân bủn rủn, ngã ngồi xuống đất.
Anh ta lau mồ hôi lạnh trên trán.
"Giang Nghĩa, mày muốn làm gì? Tao khuyên mày ngoan ngoãn chút, tao chính là thiếu chủ nhân của Thủy Vân Thiên!"
"Mày bất kính với tao, chính là bất kính với Thủy Vân Thiên.
"
"Mày, muốn tìm cái chết sao?"
Giang Nghĩa vẫn im lặng như trước, càng im lặng, càng khiến người khác cảm thấy đáng sợ.
Thủy Quân Tín không chịu nổi, khí tràng cường đại đè ép anh ta thở không nổi.
Anh ta lăn lộn chạy trốn sang một bên, lập tức ra lệnh cho cấp dưới: "Bắt nó lại cho tao, không cần giết chết, trói lại là được.
"
Chuyện tới nước này, anh ta còn nghĩ về chỗ kì quái của bản thân.
Bắt trói Giang Nghĩa lại, làm nhục Tân Uẩn trước mặt Giang Nghĩa, đây là chuyện duy nhất anh ta muốn làm.
Nhưng anh ta thế nào cũng không ngờ, hành động của anh ta đã chọc giận Chiến thần Tu La.
Không riêng anh ta phải chết.
Thủy Vân Thiên, cũng sẽ diệt vong theo anh ta!
Ngay lập tức, mười mấy võ sĩ dáng người cao to vọt vào, bọn họ đều là võ sĩ siêu cấp Thủy Quân Tín chi rất nhiều tiền bồi dưỡng ra, là dạng có thể lấy một chọi mười.
"Xông lên cho ta!"
Vừa dứt lời, liền có một tên xông lên đánh một quyền nhắm vào huyệt thái dương của Giang Nghĩa.
Nhưng mà, Giang Nghĩa chỉ đứng yên tại chỗ, một tay đã tiếp được cú đánh của đối phương, không chỉ có như thế, còn dùng sức nắm chặt, ngay sau đó, tiếng rắc truyền đến, xương bàn tay của tên đó bị bóp nát hết!
Một bàn tay, trở thành da bao lấy xương gãy.
"A…"
Tiếng kêu rên, xuyên thấu lòng người.
\u0006\u0006\u0006\u0006\u0006\u0006.