Lời nói vô cùng ngang ngược!
Thuỷ Vân Thiên thì nào? Toàn bộ Nam Thành thì sao? Trong mắt của Giang Nghĩa, tất cả đều là đám sâu kiến thấp kém!
Câu nói này cũng cho thấy rõ thái độ của Giang Nghĩa.
Một tiếng “bịch” vang lên, Thuỷ Quân Tín sợ hãi đến mức ngã xuống đất, hơi thở cũng trở nên gấp gáp dồn dập, không biết nên làm gì mới tốt.
"Anh… anh đừng có như vậy.
"
"Tôi là thiếu chủ nhân của Thuỷ Vân Thiên, anh không được giết tôi!"
Giang Nghĩa liếc anh ta một cái, thờ ơ nói: "Được, tôi sẽ không giết anh.
"
Thuỷ Quân Tín khẽ nở nụ cười, đưa tay lên lau mồ hôi lạnh trên trán.
Haha, vừa nãy mới lớn giọng doạ người như vậy mà, cuối cùng không phải cũng sợ thế lực Thuỷ Vân Thiên đấy sao? Cũng chỉ là tên hèn nhát giả vờ làm sói mà thôi!
Ngay khi Thuỷ Quân Tín vừa định đứng lên thì lại thấy Giang Nghĩa lấy ra vài cây kim châm bạc, trong lòng anh ta mơ hồ không hiểu đối phương muốn làm gì.
"Anh làm gì vậy?"
“Lấy kim châm ra làm gì?"
Giang Nghĩa thản nhiên nói: "Anh phải biết đây là Thần châm Biển Thước mà tôi vừa rồi đấu giá được trong buổi bán đấu giá đấy, hôm nay vừa hay có thể dùng anh làm thí nghiệm.
"
“Cái quái gì vậy?” Thuỷ Quân Tín cau mày, ngồi trên mặt đất lùi lại phía sau: “Tôi không phải đối tượng thí nghiệm của anh, cút đi cho tôi!”
Nhưng chuyện mà Giang Nghĩa đã quyết định, làm sao Thuỷ Quân Tín có thể ngăn cản chứ?
Anh dùng một chân giẫm lên người của Thuỷ Quân Tín, dậm chặt anh ta trên mặt đất, sau đó thò tay lấy kim, châm vào từng huyệt đạo trên người Thuỷ Quân Tín.
Cả đám phú hào nhìn nhau không dám nói gì.
Một lúc sau, sau khi Giang Nghĩa hoàn tất các thao tác thì mới gật đầu, sau đó tháo kim châm bạc ra.
"Được rồi!"
Giang Nghĩa cất kim châm bạc rồi quay đi.
Thuỷ Quân Tín thở dài một hơi, chỉ châm một vài kim như vậy thôi sao? Không làm gì nữa hết ư?
Mặc dù không biết Giang Nghĩa đang làm gì, nhưng xem ra có vẻ như Giang Nghĩa không có ý định tiếp tục đối phó anh ta.
Vì vậy, Thuỷ Quân Tín định đứng dậy khỏi mặt đất.
Nhưng anh ta ngay lập tức bối rối nhận ra rằng đôi chân không tuân theo ý muốn của mình, anh ta không thể di chuyển!
"Giang Nghĩa, anh đã làm gì với chân của tôi?"
"Tại sao chân tôi không cử động được?"
Đó chỉ mới là bắt đầu ma thôi, tiếp đó, Thuỷ Quân Tín đã không tự chủ được, hoàn toàn không thể kiểm soát được mình.
Trên mặt đất xuất hiện một bãi chất lỏng kinh tởm, tất cả mọi người có mặt ở đấy nhìn thấy đều muốn nôn.
Giang Nghĩa nắm tay Tân Uẩn: "Chúng ta về thôi.
"
Tân Uẩn tò mò hỏi: "Anh đã làm gì anh ta vậy?"
Giang Nghĩa bí ẩn trả lời: "Chỉ là cảnh cáo anh ta một chút thôi, từ nay về sau, anh ta sẽ không thể chạm vào phụ nữ được nữa.
"
Tân Uẩn là người rất thông thạo y thuật, đương nhiên có thể hiểu được ẩn ý trong lời nói này của anh.
Hai người bọn họ nắm tay nhau rời khỏi sảnh khiêu vũ.
Không ai trong số những phú hào dám bước tới chặn đường anh, nhìn thấy Giang Nghĩa giống như nhìn thấy thần chết vậy, tốt hơn hết là nên lẩn trốn thật xa.
Bọn họ liếc nhìn Thuỷ Quân Tín một lần nữa, anh ta đang nằm trên mặt đất, gào khóc đau đớn.
Cơ thể mất kiểm soát, mỗi phút giây đều co rút kịch liệt, điều đáng sợ hơn nữa là anh ta phát hiện một bộ phận nào đó của mình dường như đã mất chức năng, không thể “vươn dậy” được nữa.
"Tôi trở thành ‘thái giám’ rồi sao?"
"Giang Nghĩa… anh quay lại đây, quay lại đây cho tôi!"
"Tôi không muốn làm ‘thái giám’… anh mau quay lại đây cứu tôi!"
Nhưng dù cho có hét lớn thế nào đi chăng nữa thì Giang Nghĩa cũng đã biến mất từ lâu, Thuỷ Quân Tín đường đường là thiếu chủ nhân hào hoa phong nhã của Thuỷ Vân Thiên, vậy mà từ nay lại trở thành một tên tàn tật.
Đây là cái giá mà anh ta phải trả khi chọc giận Chiến thần Tu La.
Chiếc xe đua mui trần phóng nhanh trên đường nhựa.
Tân Uẩn gượng cười: "Thật không ngờ một buổi khiêu vũ vui vẻ lại là yến tiệc Hồng Môn, Nam Thành quả thật là một nơi đầy rẫy nguy hiểm.
"
Ngừng một chút, cô tò mò hỏi: "Giang Nghĩa, cô phục vụ mà anh tìm trong buổi khiêu vũ là ai vậy? Sao tôi có cảm giác anh rất để ý đến cô ấy?".