Tin tức này mang đến cho tất cả mọi người một sự chấn động vô cùng lớn, ai có thể nghĩ đến một nhân viên bình thường lương tháng 24 triệu, lại là thần y?
Chung Đào là người không dám tin nhất.
Thậm chí anh ta sợ tin tưởng, một khi chuyện này được xác nhận, khuôn mặt của anh ta phải để ở đâu?
Một bạn học không nhịn được hỏi: “Chung Đào, đọc số điện thoại mà cậu đang gọi ra xem nào.”
“Á, số điện thoại là 09854….”
Đợi anh ta đọc xong, Đinh Thu Huyền lập tức phản ứng lại, buột miệng nói: “Đó không phải là số điện thoại của Giang Nghĩa sao?”
Quả nhiên!
Tất cả mọi người lại một lần nữa ồ lên.
Mọi người đều lén nhìn Giang Nghĩa với anh mắt bái phục: “Giang Nghĩa, lẽ nào anh chính là thần y?”
Giang Nghĩa xua tay: “Chỉ đi theo ông cụ Tân học y thuật mấy ngày thôi, sao có thể xem là thần y gì đó chứ?”
“Này, thần y Giang khách khí rồi!”
“Hóa ra Giang Nghĩa chính là thần y Giang, chả trách có thể quen biết được đại sư phụ của Long Thành Viên.”
“Thần y Giang, anh đúng là giấu tài mà, rõ ràng có năng lực như vậy, tại sao nói mình là nhân viên bình thường, lương tháng 24 triệu chứ?”
Giang Nghĩa nhún vai: “Công việc của tôi đúng là một nhân viên bình thường lương tháng 24 triệu.
Chỉ là trong thời gian trống đi đến y quán để học y thuật, tôi hoàn toàn không phải là nhân viên của y quán, cũng không nhận lương ở đó, nên không nói mà thôi.”
Mọi người lần lượt giơ ngón tay cái.
“Aiyo, không thể nào, chỉ học y trong thời gian trống cũng có thể trở thành thần y, đúng là thiên tài mà.”
“Cái gì gọi là khiêm tốn? Đây chính là khiêm tốn nha!”
“Tôi nói mà, trai tài gái sắc.
Hoa khôi trường giống như Thu Huyền, sao có thể gả cho một nhân viên bình thường được? Hóa ra thần y Giang giấu nghề, không theo đuổi những thứ hư danh kia, đúng là tấm gương mà tôi nên học hỏi!”
Nhóm người này vừa nãy còn xem thường, khinh bỉ Giang Nghĩa, lúc này miệng ai cũng như quét mật ong vậy, ngọt chết đi được.
Gió chiều nào theo chiều đấy chính là đang nói những người này.
Ở bên bàn đối diện, Chung Đào tức giận giậm chân.
Vốn dĩ anh ta muốn khoe khoang một chút, để mọi người bái phục anh ta, dùng ‘thần y’ để tăng thêm khí thế cho mình.
Kết quả thì hay rồi, mình không kiếm được chút lợi ích nào, ngược lại nâng Giang Nghĩa lên tận trời, Giang Nghĩa trở thành người đàn ông hoàn mỹ trong mắt, trong lòng mọi người.
Quá châm biếm rồi!
Đương nhiên, Đinh Thu Huyền vẫn luôn khó chịu sẽ không có ý định bỏ qua cơ hội này, cô liếc nhìn Chung Đào, mang theo nụ cười trêu chọc nói: “Chung Đào, không phải cậu nói là cậu với thần y là bạn tốt chưa từng nói chuyện với nhau sao? Thật kỳ lạ, sao tôi không nhớ cậu với chồng tôi là bạn tốt?”
Những giọt mồ hôi từ trên trán Chung Đào rơi xuống.
Anh ta xấu hổ cúi đầu xuống, hận không thể đào một cái lỗ để chui vào, cứ nghĩ chém gió sẽ không có ai biết, ai biết được bị người khác vạch trần ngay tại chỗ.
Quá là mất mặt rồi!
Mọi người ở trên bàn đều nhìn với ánh mắt xem thường, ai ai cũng cười không khép được miệng, vở kịch này thật sự quá hay.
Chung Đào vô cùng ngại ngùng, thở phì phì cầm ly rượu vang trước mặt lên uống cạn.
Giang Nghĩa thuận miệng nói: “Lớp trưởng Chung, tôi thấy cậu khí sắc yếu ớt, hay cáu kỉnh, không thích hợp uống rượu, càng không thể uống nhanh như vậy, sẽ xảy ra chuyện đó.”
Chung Đào lườm anh: “Tôi xì, tôi uống rượu suốt, chưa từng xảy ra chuyện.
Anh là bọn bịp bợm mua danh cầu lợi, mới học y thuật được hai ngày đã cho rằng mình rất giỏi? Còn là thần y, haha, tôi thấy là lang băm mới đúng!”
“Không cho tôi uống rượu? Tôi cứ uống đây, anh có thể làm gì được tôi?”
Anh ta đang rất tức giận, không quan tâm đến cái gì cả, lập tức rót đầy ly rượu, lại một ly xuống bụng.
Cơ thể vốn đang tức giận, lại uống nhiều, uống nhanh như vậy.
Vừa uống xuống bụng, Chung Đào đã cảm thấy đầu rất choáng, sau đó hai dòng máu tươi từ trong mũi chảy ra, cả người gục xuống bàn..