Trong một tiệm ăn ven đường.
Giang Nghĩa trực tiếp ngồi xuống rồi gọi hai mươi xiên gà nướng và một ly cola.
Điền Kê cũng đặt mông xuống cạnh Giang Nghĩa rồi gọi rất nhiều xiên nướng, vừa ăn vừa tức giận nói: “Thằng chó Dương Tuấn Thiên đắc ý quái gì chứ, để tôi xem đêm nay hắn thắng kiểu gì? Dựa vào cái trình rác rưởi của hắn, chắc chắn sẽ bị đội xe Lamborghini cho ăn hành.”
Giang Nghĩa không đáp lời, chỉ yên lặng ngồi ăn.
Anh đang đắm chìm trong suy nghĩ.
Điền Kê tò mò hỏi: “Đại ca, anh định làm thế nào?”
Giang Nghĩa không trả lời mà hỏi ngược lại: “Cậu có biết cuộc thi tối nay được tổ chức ở đâu không?”
“Biết.”
“Dẫn tôi đến đó đi.”
“Hả? Đại ca, chẳng lẽ anh còn định giúp đội Ferrari sao?”
Giang Nghĩa gật đầu: “Ngài Lâm có ơn với tôi, tôi không thể vong ơn phụ nghĩa.”
“Nhưng Dương Tuấn Thiên….”
“Yên tâm đi, tôi biết phải làm thế nào mà.”
Trong mắt Giang Nghĩa không còn chút mờ mịt nào nữa, anh thoải mái ăn xiên nướng như thể đã nắm chắc mọi thứ trong tay.
Sắc trời dần tối.
Đêm nay, mười đội đua xe tập trung tại núi Bàn Văn.
Đây là con đường núi hiểm trở nhất, có nhiều khúc cua nhất khu Giang Nam.
Bình thường tài xế khi lái xe ở đây đều phải tập trung cao độ vì mỗi giây mỗi phút đều có xác suất xảy ra tai nạn.
Rất nhiều tài xế không dám tuỳ tiện đến đây, họ đều biết đường ở nơi đây khó lái tới mức nào.
Nhiều khúc cua và đường dốc thì tạm chấp nhận đi, nhưng có vài đoạn đường nhìn từ xa thì thẳng đấy, tới gần mới phát hiện ra là đường cong.
Nơi đây có thể sẽ khiến mọi người phạm sai lầm khi lái xe.
Vì vậy, khi lái xe ở đây nhất định phải cẩn thận, còn phải lái chậm nữa.
Việc chọn núi Bàn Sơn làm địa điểm đua xe yêu cầu trình độ của mỗi tay đua đua đều phải rất cao.
Những người tập hợp ở đây hôm nay đều là những tay đua đẳng cấp thế giới.
Đồng thời, đội trưởng của mười đội đua xe lớn nhất đích thân ra trận.
Rất nhiều khán giả đã chờ đợi từ sớm, họ vẫy cờ hò hét, cổ vũ cho đội đua xe yêu thích của mình.
Đội Ferrari có mặt.
Người gây chú ý đương nhiên là đội trưởng Dương Tuấn Thiên.
Hôm nay anh ta mặc một chiếc áo khoác da trông cực kỳ thời thượng và đẹp trai, khiến mọi cô gái ở hiện trường hét hò liên tục.
Nhưng ngay sau đó, mọi hào quang đều bị đội Lamborghini cướp sạch.
Rất nhiều chiếc Lamborghini dừng lại, vài người đàn ông bước xuống xe.
Đẹp trai nhất tất nhiên là đội phó Chúc Minh.
Chúc Minh cực kỳ khinh thường Dương Tuấn Thiên: “Sao, cuộc thi hôm nay là do tên thảm bại như anh đua à? Giang Nghĩa thì sao?”
Sắc mặt Dương Tuấn Thiên trầm xuống, anh ta cực kỳ không vui đáp: “Đừng tưởng thắng tôi một lần thì ngon lắm.
Lần trước là vì trạng thái của tôi không tốt thôi, hôm nay, nhất định tôi sẽ cho anh nếm mùi thực lực chân chính.”
“Còn thực lực chân chính gì chứ, đúng là thứ mất mặt.” Chúc Minh nhún vai: “Hơn nữa, người đua hôm nay không phải là tôi, mà là đội trưởng của chúng tôi-Phong Điểu.”
Phong Điểu-loài chim bay nhanh nhất thế giới.
Cửa xe mở ra, một người đàn ông cực kỳ gầy gò bước xuống.
Anh ta có một khuôn mặt tái nhợt vàng vọt như một người thường xuyên không ăn no.
Người như vậy mà có thể trở thành đội trưởng sao?
Dương Tuấn Thiên bật cười: “Này, Chúc Minh, đội trưởng của mấy người trông có vẻ hơi…..đần độn nhỉ.
Đội Lamborghini hết người rồi hay sao mà lại để một thằng ngốc làm đội trưởng?”
Chúc Minh không hề tức giận.
“Lát nữa thi đấu thì anh sẽ biết thôi, mà anh, e là còn không bằng một kẻ ngốc.”
Từ đầu đến cuối, Chúc Minh đều không thèm đặt Dương Tuấn Thiên vào mắt, dù sao anh ta cũng từng thắng Dương Tuấn Thiên..