Diêm Khải Văn chỉ vào Giang Nghĩa: "Cậu dám động đến người của tôi? Tốt lắm, cậu chờ đấy, tôi sẽ để cho cậu trả giá của luật pháp, tôi muốn để cậu biết đụng đến người của tôi sẽ có kết cục gì!"
Kết quả, Giang Nghĩa chộp tay của anh ta.
"Anh đã dùng cái tay làm đổ bình thuốc à?"
Nhìn thấy bộ dáng nổi giận đùng đùng của Giang Nghĩa kia, Diêm Khải Văn thấy không ổn, muốn rút tay về lại phát hiện không rút về được.
Anh ta mềm yếu vô năng, làm sao có thể tránh thoát từ trong tay Giang Nghĩa?
"Buông tôi ra, cậu buông tôi ra, có nghe thấy không?"
"Mấy người các người còn thất thần làm gì? Còn không đánh chết cậu ta cho tôi?!"
Diêm Khải Văn thật sự sợ hãi, mau chóng để cho thủ hạ của mình đến giúp đỡ, kết quả mấy người kia còn chưa đi đến trước mặt, chỉ thấy Giang Nghĩa dùng sức chuyển động cổ tay.
Răng rắc!
Thanh âm xương cốt đứt gãy rõ ràng truyền đến trong lỗ tai mỗi người, cánh tay Diêm Khải Văn, gảy!
"Á~"
Diêm Khải Văn thốt ra tiếng gào như mổ heo.
Bản thân anh ta mềm yếu vô năng, vô cùng sợ đau, lúc này toàn bộ cánh tay đều bị Giang Nghĩa bẻ gãy, có thể tưởng tượng loại cảm giác kia đau đớn đến đâu.
Nhìn thấy một màn như thế, tất cả mọi người sợ ngây người.
Hành hung trước mặt mọi người, việc này cần ‘cuồng’ đến mức nào?
Mấy tên đàn em lập tức đi lên khiêng Diêm Khải Văn đi, để tránh anh ta phải nhận tổn thương thêm.
Chu Duẫn Cường chỉ vào Giang Nghĩa: “Lá gan chó của mày lớn lắm!"
Giang Nghĩa chỉ vào hai cái quan tài cuối cùng: “Hai quan tài không cuối cùng này, là chuẩn bị cho ông và Diêm Khải Văn, chỉ là ông không cần phải vội, tôi sẽ không lập tức để ông nằm vào.
"
"Sau sáu ngày, là cúng tuần Chú Trình.
"
"Vào ngày đó, tôi sẽ dùng hai chiếc quan tài có hai người các người, đi an ủi Chú Trình trên trời có linh thiêng!"
Thật là khẩu khí cuồng vọng.
Bà cụ Lưu nghe không nổi nữa, thở hồng hộc đi tới: “Con trai, không cần khách khí với hắn, làm chết đám hỗn đản kia, coi như là món quà sinh nhật tốt nhật cho ta!"
Có lời này, Chu Duẫn Cường còn có thể không thuận theo?
Lúc đầu hỏa khí đã đến cổ họng, Bà cụ Lưu lại hống lên như thế, hiện trường liền nổ tung trong nháy mắt.
Chu Duẫn Cường phủi tay, một nhóm thủ hạ liền xông tới.
Đám người này đều là đi theo lặn lộn với Chu Duẫn Cường, bình thường chuyên môn đối phó những chủ xí nghiệp không nghe lời, là thủ hạ được Chu Duẫn Cường chuyên môn nuôi dưỡng, thuận tiện quản lý bằng tay chân cho bất động sản của ông ta.
Phàm là có chủ nhà đến gây sự, hoặc là tự mình trang trí phòng ở không hỏi, tất cả đều sẽ bị đám người này giáo huấn.
Dần dà, tính tình đám người này xấu vô cùng, cũng hoàn toàn không đem người khác để vào mắt.
Nhưng bọn hắn đánh giá sai lầm một việc.
Đám người này bình thường khi dễ khi chủ chung cư thiện lương tay không tấc sắt còn được, muốn đánh nhau với bộ đội tinh nhuệ của Giang Nghĩa, thật đúng là không đáng chú ý tới.
Chu Duẫn Cường hung hãn nói: "Giang Nghĩa, lúc đầu ông đây còn muốn chơi đùa với cậu, trước tiên xử lý người bên cạnh cậu, để cậu nếm thống khổ rồi chết đi.
"
"Tốt lắm, bây giờ cậu đã chủ động tới cửa muốn chết, vậy cũng đừng trách tôi không khách khí.
"
"Ngày này sang năm, là ngày cúng của cậu!"
"Cậu bây giờ liền đến Hoàng Tuyền, gặp mặt lão già kia đi thôi, đồ rác rưởi chết tiệt.
"
Chu Duẫn Cường vung tay lên, tất cả thủ hạ quơ dao bầu, gậy bóng chày, dao găm liền vọt lên, một trận ác chiến không thể tránh né.
Nếu là người bình thường đối mặt trường hợp như vậy, đã sớm dọa đến tè ra quần.
Nhưng đối với chiến thần Tu La mà nói.
Trường hợp nho nhỏ.
Anh đứng nghiêm tại nguyên chỗ, hai mắt nhìn chằm chằm Chu Duẫn Cường, bình thản nói: "Mệnh của tôi, còn không ai có thể thu!".