Thật sự không được, đi xin lỗi?
Ha ha, sao có thể, nếu là xung đột bình thường, cúi đầu xin lỗi có lẽ đối phương cũng thôi.
Lần này, ông ta ép chết đại ân nhân thân như ông nội của người ta, người ta có thể vì một hai câu xin lỗi của ông mà tha cho ông sao?
Nghĩ thôi cũng không thể rồi.
Khi hai người đang thở dài, bỗng nhiên quản gia cầm một chiếc hộp đi tới.
“Ông chủ, vừa rồi có người đưa thứ này tới.
”
“Ai?”
“Người đó không nói, chỉ ra hiệu tôi mang thứ này giao cho ông, nói sẽ cho ông một bất ngờ.
”
Chu Duẫn Cường nhíu mày, ai mà thần bí như vậy?
Ông ta tò mò nhận lấy chiếc hộp, đưa tay xé ra, mở chiếc hộp ra.
Kết quả thứ đập vào mắt là một con rắn độc ba sừng màu nâu đậm!
“Á ~ ~”
Chu Duẫn Cường và Diêm Khải Văn bị dọa mất hết hồn vía, một người trực tiếp ngã ra sàn, người còn lại hai tay ôm đầu giống như chó bò trên đất, run cầm cập.
Nhưng qua một lúc lâu, con rắn độc đó cũng không có động tĩnh.
Chu Duẫn Cường lúc này mới phát hiện, thì ra con rắn độc trong chiếc hộp không phải là rắn độc thật, mà là một đồ chơi mô hình, các loại ấn nút thì biết tự mình di chuyển.
Ông ta thở phào, vỗ Diêm Khải Văn đang ôm đầu: “Giả.
”
“Hả? Giả sao?”
Diêm Khải Văn lúc này ngồi trở lại, tức tới mức đập con rắn đồ chơi xuống đất: “Bà nội nó chứ, ai đùa cái trò này với chúng ta?”
Lúc này, bọn họ đều nhìn thấy một bức thư trong chiếc hộp.
Chu Duẫn Cường đưa tay cầm lấy, sau khi mở ra, nhìn thấy trong thư là một câu đơn giản: Tâm ý đơn giản, hy vọng hai người thích.
Ký tên --- Giang Nghĩa!
“Tôi biết ngay là tên súc sinh này mà!”
“Chê hại chúng tôi không đủ, còn dùng một con rắn đồ chơi hù dọa chúng ta.
”
“Đồ chó, đồ chó!”
Chu Duẫn Cường tức đến mức trực tiếp xé tan bức thư ném vào trong sọt rác.
Diêm Khải Văn ở bên cạnh mặt không chút huyết sắc, hai mắt nhìn con rắn đồ chơi kia, nói: “Chủ tịch Chu, chúng ta không có đường sống rồi.
Giang Nghĩa đây là đang nói với chúng ta, sống chết của chúng ta đều nằm trong tay anh ta.
Anh ta từng nói, ngày cúng tuần của Trình Hải chết chính là ngày chúng ta bồi táng.
Cái chết của chúng ta đã được xác định, không thể thay đổi rồi.
Chết, không phải là điều đáng sợ nhất, điều đáng sợ nhất là chờ chết.
Chu Duẫn Cường và Diêm Khải Văn, trừ đợi chết thì không có sự lựa chọn nào khác.
“Không, không đâu.
”
“Chu Duẫn Cường tôi sao lại chờ chết? Tôi phải nghĩ cách đối phó Giang Nghĩa.
”
“Nghĩ cách, đúng, mau nghĩ cách.
Giang Nghĩa cũng là con người, nhất định có điểm yếu, tôi không tin không giải quyết được cậu ta.
”
Nói thì nói như vậy, nhưng bọn họ thật sự không nghĩ ra được cách nào cả.
Nếu có, bọn họ cũng sẽ không nhếch nhác như bây giờ.
Diêm Khải Văn tuyệt vọng dựa vào lưng ghế sô pha, hai mắt nhìn chằm chằm trần nhà, mang theo tuyệt vọng khó nói thành lời.
Bỗng nhiên, anh ta nghĩ ra một cách không phải là cách.
Tuy cách này có hơi khó, nhưng nếu xử lý tốt, rất có thể thoát chết.
Chỉ có điều, cách này không thể nói cho người khác, ngay cả Chu Duẫn Cường cũng không thể nói.
Anh ta lén lút liếc nhìn Chu Duẫn Cường, trong lòng nói: Tất cả tai họa đều vì ông mà ra, cho nên, muốn chết thì một mình ông đi chết là được rồi, tôi không đi cùng.
Biết người biết mặt không biết lòng.
Loại người lòng dạ rắn độc như này, bạn bình thường có ‘nuôi dưỡng’ anh ta thế nào, đến khi mấu chốt, anh ta vẫn sẽ quay đầu lại cắn bạn một cái.
Chu Duẫn Cường, không sống được rồi.
Nhưng Diêm Khải Văn, có lẽ còn có đường sống.
.