Bên trong căn phòng tối tăm, có hai người đàn ông lúng túng ngồi đối diện nhau.
Chu Duẫn Cường, Diêm Khải Văn.
Trước đây Diêm Khải Văn bố trí một con đường muốn tẩu thoát, kết quả có chạy thế nào cũng không thoát, nghĩ đủ mọi cách cũng không chạy khỏi khu Giang Nam được, con người có đầu óc như anh ta rất nhanh liền ý thức được mình đã bị người ta coi là chuột và ‘nhốt’ lại rồi.
Bất lực, anh đành phải quay về bên Chu Duẫn Cường.
Chu Duẫn Cường lạnh lùng nhìn anh ta, khóe miệng nhếch lên đắc ý: "Tên nhóc, mẹ nó cậu còn dám quay lại sao? Cậu đã làm quản gia của tôi chết, chơi bài chuồn, mà cũng không báo trước cho tôi?"
"Cậu chạy, cậu chạy đi chứ!"
"Sao, chạy không được nên sợ, lại về chỗ tôi sao?"
Diêm Khải Văn rũ mi mắt, vô cùng xấu hổ mà nói: "Chủ tịch Chu, tôi cũng là vì để tồn tại thôi, bất đắc dĩ mà.
Hơn nữa, hai chúng ta là châu chấu bị trói vào cùng một sợi dây, chỉ còn ba ngày nữa là đến thời hạn mà Giang Nghĩa đã nói.
Thời gian mà tới, hai chúng ta phải chơi tới cùng, chúng ta bây giờ không thể đấu đá nội bộ, phải liên thủ đối phó Giang Nghĩa! "
"Đối phó với Giang Nghĩa?" Chu Duẫn Cường cười ha ha: "Cậu đối phó thử tôi xem? Con chó đó quyền thế ngập trời, thủ đoạn tàn nhẫn, hai chúng ta có cộng lại cũng chả nhét vừa kẽ răng người ta.
Ban đầu nếu như không phải tên rác rưởi không có mắt như cậu làm Trình Hải chết, tôi sẽ bị ép tới mức này sao?"
Diêm Khải Văn thở dài: "Chuyện đã đến nước này, nói gì cũng muộn rồi."
Đúng vậy, đã muộn rồi.
Tính mạng của hai người bọn họ chắc hẳn là không cứu được rồi, ba ngày nữa cũng nên nghĩ cách giải quyết hậu sự thế nào sau khi chết rồi.
Truyện Xuyên Nhanh
Chu Duẫn Cường càng nghĩ càng không phục: "Tên khốn kiếp này, muốn giết hay chém thì nói một câu, mẹ nó còn phải chơi ông đây mới được, mấy ngày nay ông đây cả đêm không ngủ được, vừa nhắm mắt là thấy mặt Giang Nghĩa.
Chết không đáng sợ, đáng sợ là để ông đây ngày ngày phải chờ chết! "
"Tức nước thì vỡ bờ, cậu ta chơi tôi như vậy, cho dù tôi có chết, cũng phải kéo theo!"
Nói xong, sắc mặt Chu Duẫn Cường khẽ thay đổi: "Phải ha, tôi không thể cứ chết vô ích như vậy được, dù có chết cũng phải kéo theo một tên lót lưng mới được."
Ông ta hỏi: "Khải Văn, cậu đã điều tra hoàn cảnh gia đình của Giang Nghĩa chưa? Cô vợ xinh đẹp của cậu ta tên gì làm việc ở đâu?"
Diêm Khải Văn nhún vai: "Chuyện này không phải chưa tra được thì đã bị Giang Nghĩa chơi rồi sao?"
"Đồ vô dụng." Chu Duẫn Cường mắng, rồi đột nhiên nói: "Nếu không làm gì được gia đình của Giang Nghĩa, vậy thì đi xử Dương Quân Như đi! Nếu trước đây không phải vì con ả này thì tôi cũng sẽ không đi tới bước đường hôm nay.
Tôi có thể chết, nhưng Dương Quân Như phải được chôn cùng với ông đây! "
Diêm Khải Văn gật đầu.
"Nói không sai, có chết cũng phải kéo Dương Quân Như theo.
Có điều chủ tịch Chu à, chúng ta đã bị người của Giang Nghĩa giám sát 24/24, khi ra ngoài sẽ bị để mắt, làm sao ra tay được.
Chu Duẫn Cường cười lạnh: "Tôi lăn lộn giang hồ nhiều năm như vậy, chuyện gì cũng phải tự mình động tay sao? Đợi coi kịch hay đi."
Ông ta lấy điện thoại di động ra gọi điện.
Sau khi kiên nhẫn chờ đợi một lúc lâu, điện thoại cuối cùng cũng kết nối.
Chu Duẫn Cường nói: "Lão Tây, gần đây khẩu vị thế nào?"
Một giọng nói yếu ớt vang lên từ đầu dây bên kia: "Lúc nào cũng thèm ăn, nhưng không có đồ ngon, tôi sắp chết đói rồi."
"Ha, hôm nay tôi đến đây để nói cho cậu biết là có hàng ngon!"
"Ồ?"
"Dương Quân Như, chất lượng hàng đầu."
Sau khi thảo luận chi tiết, Chu Duẫn Cường đã tiết lộ tất cả thông tin về Dương Quân Như cho lão Tây..