Đều nói là tú tài gặp phải binh, có lý cũng không nói được.
Cho dù có đánh nhau giỏi đến đâu đi nữa, một mình chạm mặt với nhiều khẩu súng như thế, anh hùng khó có đất dụng võ.
Nếu như thật sự muốn nổ súng trong một không gian nhỏ như thế, gần như không có khả năng tránh né.
Bắn toàn diện không có góc chết.
Cho dù là Giang Nghĩa, e là cũng rất khó để có thể thoát khỏi bom đạn.
Anh Hải kiêu ngạo ngẩng cao đầu, cứ nhìn Giang Nghĩa như thế, trên mặt đều là vẻ đắc ý.
“Không phải lúc nãy cậu hay lắm à?”
“Sao bây giờ không nói chuyện nữa đi?”
“Nào, vênh vang cho tôi xem thử xem.
”
Anh Hải căn bản không xem Giang Nghĩa ra gì, đứng trước nhiều họng súng như thế, đúng là anh ta có tư cách không cần phải đặt bất cứ kẻ nào vào mắt.
Nguy hiểm gần kề ngay trước mắt.
Nhưng mà có lẽ anh Hải đã quên đi một chuyện, bản thân anh ta cũng có mặt trong "căn phòng nhỏ" này.
Anh ta thấy giữa anh ta và Giang Nghĩa cách nhau bảy tám mét, cho dù Giang Nghĩa có muốn làm gì thì cũng không kịp.
Nhưng đó chỉ là yêu cầu đối với người bình thường mà thôi, nếu như đối với Giang Nghĩa thì không tính nữa.
Lúc anh Hải còn chưa nói xong, Giang Nghĩa đã giống như tia chớp trong nháy mắt rời khỏi vị trí mà chạy về phía anh Hải.
Lúc này, anh Hải mới ý thức được tình huống có chỗ không đúng.
Anh ta muốn ra lệnh cho người nhanh chóng nổ súng, kết quả còn chưa há miệng thì mình đã trở thành "tù nhân".
Lúc tất cả mọi người chưa kịp phản ứng, Giang Nghĩa đã đi ra sau lưng anh Hải, tay khoác lên trên vai anh Hải, xem anh Hải như là bia đỡ đạn.
“Không được bắn!” Anh Hải vội vàng ra lệnh cho đàn em, sợ sơ ý một chút, bọn họ sẽ cướp cò giải quyết cả mình.
Tốc độ Giang Nghĩa nhanh đến nỗi không thể tưởng tượng, nhưng thực lực kinh người của Giang Nghĩa, anh ta tin trong khoảnh khắc mà đàn em nổ súng, Giang Nghĩa có thể giải quyết anh Hải dễ dàng.
Anh Hải nuốt một ngụm nước bọt, cố gắng nặn ra nụ cười: “Giang Nghĩa, anh đang làm gì vậy chứ? Cho dù có bắt tôi, anh cho rằng anh có thể thuận lợi trốn thoát à?”
“Vẫn nên nghe tôi khuyên đi, anh không cần phải nhúng tay vào chuyện của Đinh Phong Thành, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, hai bên cùng lùi một bước là coi như xong.
”
“Sao nào?”
Đây là cách để anh Hải bảo toàn tính mạng, cũng là hành động sáng suốt nhất.
Anh ta tin tưởng rằng với sự thông minh của mình, Giang Nghĩa sẽ biết phải nên làm như thế nào.
Nhưng mà, Giang Nghĩa đã khiến anh ta phải thất vọng rồi.
Giang Nghĩa chậm rãi nói: “Anh cho rằng tôi lấy anh ra làm con tin để bọn họ không dám bắn à?”
“Chẳng lẽ không phải?”
“Haha.
”
Giang Nghĩa vừa dùng lực, trong nháy mắt anh Hải đau đến quỳ xuống, anh ta vừa quỳ, nửa người trên của Giang Nghĩa liền lộ ra.
Có mấy tên đàn em nhanh mắt lập tức nổ súng.
Bằng bằng.
Tiếng súng vang lên.
Đạn bay về phía Giang Nghĩa, nhưng Giang Nghĩa không hề có động tác nào mà lại có thể tránh khỏi tất cả các viên đạn, tốc độ đó có thể nói là nhanh như tia chớp.
Tất cả mọi người đều ngơ ngác, tốc độ nhanh như vậy, e là chỉ có khi toàn thể cùng nhau nổ súng thì mới có thể bắn trúng mục tiêu.
“Dừng tay, mau dừng tay.
”
Anh Hải hoảng sợ vô cùng, mấy phát súng lúc nãy có một viên đạn bắn xẹt qua tóc anh ta, nếu như lại thấp hơn mấy cm, cái mạng này của anh ta liền không còn nữa.
Giang Nghĩa có chết hay không anh ta không quan tâm, nhưng mà mình tuyệt đối không thể chết.
Anh ta hỏi: “Giang Nghĩa, rốt cuộc là anh muốn làm cái gì, nói đi.
”
Giang Nghĩa khẽ cười, từ tốn nói: “Chuyện tôi cần làm rất đơn giản, chính là muốn dạy cho anh một bài học, món nợ này không phải anh muốn thu như thế nào là thu như thế đó.
”.