CHƯƠNG 792
Rất nhiều phú hào mới tới Nam Thành không biết chuyện này, thường xuyên dẫn theo một nửa xinh đẹp của mình tới gặp Thủy Quân Tín, kết quả chính là người phụ nữ của mình bị Thủy Quân Tín mạnh mẽ chiếm đoạt.
Ở Nam Thành, người phụ nữ nào đã bị Thủy Quân Tín chiếm, đừng hòng nghĩ tới chuyện giành lại được tự do.
Giống như buổi vũ hội này, chính là vì muốn nhìn xem người phụ nữ của kẻ khác xinh đẹp cỡ nào nên Thủy Quân Tín mới tổ chức, ngoài mặt thì nói để mọi người làm quen với nhau, nhưng thực tế chỉ là muốn thỏa mãn h@m muốn cá nhân kỳ lạ của anh ta mà thôi.
Biết được điều này, thật ra hầu hết bạn nhảy mà mọi người dẫn tới tham gia vũ hội đều không phải một nửa của họ mà là thuê tới.
Thậm chí, có một số người phụ nữ muốn nịnh bợ Thủy Quân sẽ tới cùng một người đàn ông khác, giả vờ làm phụ nữ đã có chồng, cố tình dùng thân phận này để hấp dẫn sự chú ý của Thủy Quân Tín.
Hành vi lạ lùng như vậy cũng chẳng phải chuyện gì hiếm thấy ở Nam Thành.
Thế nên ở đây mới lưu truyền một câu nói: Phòng cháy phòng trộm phòng Thiếu chủ.
Giang Nghĩa mới đến, đâu biết mọi chuyện lại rắc rối như vậy? Sau khi nhận được thiệp mới, lập tức ngu ngốc dẫn theo Tân Uẩn lại đây, thật đúng là đẩy Tân Uẩn vào hố lửa.
Từ ánh mắt tham lam của Thủy Quân Tín, có thể nhận ra anh ta “Chờ mong” Tân Uẩn tới cỡ nào!
“Được rồi, mọi người đừng đứng ngoài cửa nữa, đều tiến vào đi nào.” Thủy Quân Tín dẫn đầu bước vào trong.
Hai tay Tân Uẩn ôm chặt lấy cánh tay Giang Nghĩa, cả người run lên khe khẽ.
Cô ta nhỏ giọng nói: “Cái người kia trông thật là kinh tởm, không giống người tốt gì cả, Giang Nghĩa, anh nhớ cẩn thận đấy.”
Giang Nghĩa không nói gì, lặng lẳng dắt Tân Uẩn vào trong.
Nhiều năm kinh nghiệm nói cho Giang Nghĩa hay, Thủy Quân Tín quả thật có vấn đề, tấm thiệp mời mà họ nhận được lần này, hiển nhiên không phải vì Giang Nghĩa, mà là vì Tân Uẩn.
Lại quay đầu nhìn biểu cảm như đang xem trò vui của mấy gã đàn ông khác đứng xung quanh, anh càng thêm chắc chắn về suy nghĩ này của mình.
Sau khi tiến vào sảnh tiệc, đoàn người như bước sang một thế giới khác.
Nơi này tựa như cung điện vậy, cách bày trí xa hoa lộng lẫy, rường cột được chạm trổ tinh tế, đẹp không sao tả xiết.
Đặc biệt phía trên trần nhà là một chiếc đèn trùm pha lê cỡ lớn được tạo thành từ hơn một nghìn viên pha lê, ánh đèn chiếu qua được khúc xạ tỏa khắp nơi, khiến cả sảnh tiệc như bừng sáng rực rỡ.
Chỉ mỗi cái đèn chùm này thôi đã không dưới ba tỷ rồi.
Không thể phủ nhận một điều, Thủy Quân Tín thật sự rất chịu chi.
Từng món ăn, thức uống, tất cả đều là hàng cao cấp nhất, đêm nay không tính tới thứ khác, chỉ mỗi rượu thôi cũng đã tốn hơn mấy tỷ rồi.
Chỉ một chữ thôi: Đắt!
Phóng tầm mắt khắp cả Nam Thành, cũng chỉ mình Thủy Vân Thiên mới có đủ tài lực để tổ chức vũ hội sang trọng như vậy.
Thủy Quân Tín bước lên sân khấu, gõ nhẹ vào hai cái micro, rồi cười ha ha nói: “Chào các ngài, thưa quí ông quí bà, chúc mọi người buổi tối tốt lành, hôm nay rất vinh hạnh được mời các vị tới tham gia buổi vũ hội tư nhân do tôi tổ chức.”