CHƯƠNG 817
Không riêng gì lợi hại, số lượng còn nhiều.
Sói đấu không lại Sử tử, sói càng đấu không lại đàn sư tử.
Một con sói đấu với 100 con Sử tử, kết quả là gì còn phải nghĩ à!
Giờ phút này, cục diện mà Thủy Thanh Diệu đối mặt trên cơ bản chính là tình huống như thế này, dựa vào cái đám tướng nghiệp dư của ông ta bình thường bắt nạt người dân hiền lành còn được, nếu như đối phó một nhóm binh được huấn luyện nghiêm khắc, căn bản là đang nói chuyện trên trời.
Thủy Thanh Diệu quay đầu nhìn Giang Nghĩa.
“Rốt cuộc thì cậu là ai?”
Giang Nghĩa bưng ly rượu lên uống một ngụm: “Một người chết không cần phải biết nhiều như vậy.”
Người chết, đây là định nghĩa của Giang Nghĩa dành cho Thủy Thanh Diệu.
Từ trước tới nay chưa từng có người nào dám nói chuyện như thế với Thủy Thanh Diệu, lão đại Nam Thành, chủ nhân của Thủy Vân Thiên, mỗi một phú hào đến đây đều là sự tồn tại kinh khủng.
Đến lượt Giang Nghĩa nói ra thì chỉ có hai chữ người chết.
Có thể đoán được nó chênh lệch tới cỡ nào.
Thủy Thanh Diệu nghiến răng: “Giang Nghĩa, cậu cho rằng cậu sẽ thắng à, người của tôi chắc chắn sẽ thua cậu?”
Giang Nghĩa cười lạnh.
Lập tức liền nghe thấy đám người ở bên ngoài đồng loạt hô to.
“Tu la chiến thần, Thần La Thiên Chinh.”
“Tu la chiến thần, Thần La Thiên Chinh.”
“Tu la chiến thần, Thần La Thiên Chinh.”
Khí thế hùng hổ trực tiếp hù dọa đám thủ hạ của Thủy Thanh Diệu không dám động đậy, có tên nhát gan tiểu cả ra quần, chưa đánh mà đã sợ, thế thì còn đánh cái gì nữa?
Đến lúc này Thủy Thanh Diệu mới hiểu được sự chênh lệch giữa hai bên lớn đến mức nào.
Ông ta và Giang Nghĩa khác nhau một trời một vực.
“Giang Nghĩa, cậu đừng có ngông cuồng!”
“Cho dù ngày hôm nay tôi có chết thì tôi cũng phải kéo cậu làm miếng lót lưng.”
“Đánh chết nó cho tao!”
Ông ta vừa ra lệnh, một đám thủ hạ trực tiếp vọt về phía Giang Nghĩa, suy nghĩ của bọn họ rất đơn giản, đó là đánh chết Giang Nghĩa.
Chết thì cũng phải có một miếng lót lưng.
Đương nhiên có rất nhiều người có suy nghĩ “bắt vua trước bắt giặc” chỉ cần bắt được Giang Nghĩa, vậy chẳng phải có thể khiến đám người ở ngoài kia lui binh à?
Lý luận thì có đủ, nhưng hiện thực lại rỗng tuếch.
Sức mạnh của Giang Nghĩa đã vượt qua sự tưởng tượng của bọn họ.