Chiến Thần Tu La

Chương 914



Chương 914

Diêm Khải Văn cười: “Kiện? Cô kiện ai vậy? Làm rõ đi, là các người thiếu tiền không trả, cô làm sao kiện? Cô cho rằng tòa án sẽ giúp kẻ quỵt nợ thiếu mười tám tỷ không trả sao?”

Dương Quân Như không tức giận nữa, nước mắt lại không ngừng rơi xuống.

Tại sao cuộc đời cô lại trở nên khổ như vậy?

Ngày tháng trước đây mặc dù có chút khô khan, nhưng tốt xấu gì cũng là đủ đầy, nhìn lên không bằng ai, nhìn xuống không ai bằng mình.

Nhưng bây giờ, xong rồi.

Chồng gãy chân không nói, còn chịu tiếng xấu cả đời, lại thiếu món nợ khổng lồ mười tám tỷ.

Không trả nỗi.

Vậy, chỉ có ở nhà chờ chết sao?

Ấm ức đè nén đã lâu vào giờ phút này hoàn toàn bùng nổ, Dương Quân Như ngồi phịch xuống, vùi đầu vào giữa hai chân, khóc tu tu.

Tuyệt vọng, không nơi nương tựa.

Cuộc sống của cô không nhìn thấy một tia hi vọng.

Cô, không có ngày mai.

Thấy vợ mình khóc sướt mướt, trái tim La Phong như bị dao cắt, muốn an ủi lại không biết nên mở miệng thế nào.

Diêm Khải Văn lúc này mới lộ ra răng nanh sắc nhọn.

Anh ta khẽ ho một tiếng, cố ý nói: “Thực ra, còn một cách có thể khiến các người trả được số tiền này.”

Dương Quân Như ngẩng đầu, lau nước mắt bên khóe mắt.

“Cách gì?”

Diêm Khải Văn cười hề hề: “Tôi cũng không vòng vo, nói thẳng, chủ tịch của bất động sản Vinh Quang chúng tôi – ông Chu Duẫn Cường – luôn rất thích cô. Dương Quân Như, chỉ cần cô bồi chủ tịch Chu của chúng tôi, tin rằng với nhân phẩm của ông ấy, có thể không truy cứu mười tám tỷ nữa.”

Hoang đường!

Vô sỉ!

La Phong tức giận vỗ tấm giường, hét to: “Diêm Khải Văn, đồ khốn, cút đi cho tôi!”

Diêm Khải Văn lắc đầu: “La Phong, tính tình táo bạo này của cậu phải sửa. Tôi có lòng tốt đưa ra chủ ý cho các người, sao cậu còn không biết tốt xấu chứ?”

Quay đầu, anh ta nhìn sang Dương Quân Như: “Thế nào? Suy nghĩ một chút đi. Theo chủ tịch Chu của chúng tôi vài ngày, lại không mất miếng thịt nào, mười tám tỷ liền có thể miễn, trên đời nào còn có chuyện hời như vậy?”

Dương Quân Như cắn môi, sắc mặt đỏ bừng, cô vừa gấp vừa giận, vừa thẹn vừa bất đắc dĩ.

Cự tuyệt sao?

Một khi cự tuyệt, vậy thì sẽ không còn cơ hội trả sạch món nợ mười tám tỷ.

Nhưng nếu không cự tuyệt, vậy thì tương đương dùng thân thể mình để…

Nghĩ tới đây, Dương Quân Như khóc càng thêm đau lòng, càng là những lúc thế này, phụ nữ càng khổ sở bất lực, trong mắt Chu Duẫn Cường, cô chỉ là một món hàng tranh thủ cháy nhà hôi của thôi.

“Khốn khiếp!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.