Chiến Thần Tu La

Chương 92



CHƯƠNG 92

“Ông nội, là như thế này, Giang Châu nợ xí nghiệp Thiên Đỉnh hai nghìn bảy trăm tỷ, bây giờ Giang Nghĩa phải trả, ông…”

“Cái gì?” Đinh Trung nghe xong, lại vừa mừng vừa sợ, trong giọng nói là cảm xúc vui vẻ bừng bừng, ông ta hào hứng nói: “Muốn Giang Nghĩa trả hai nghìn bảy trăm tỷ? Ha ha, còn có chuyện như vậy nữa à?”

“Ông nội, Giang Nghĩa không có nhiều tiền như vậy, ông có thể hỗ trợ một chút được không?”

Đinh Trung lập tức nghiêm túc: “Thu Huyền, cháu nói đùa cái gì vậy? Đó là hai nghìn bảy trăm tỷ đó, không phải là hai triệu bảy trăm nghìn đâu, ông nội làm gì có nhiều tiền như vậy?”

“Không phải là ngày hôm qua vừa mới có chín nghìn tỷ tiền đầu tư à?”

“Đó là quỹ để khởi động dự án cải tạo, không phải dùng để trả nợ cho loại rể ăn bám đó.”

“Nhưng mà kế hoạch cải tạo thật sự chỉ cần chín trăm tỷ là được rồi, số tiền còn dư ấy, lấy ra giúp đỡ cho Giang Nghĩa, sau này bọn cháu sẽ trả lại.”

“Trả lại, lấy cái gì để trả?” Đinh Trung khinh thường nói: “Cái tên Giang Nghĩa nghèo rớt mồng tơi ấy, cả một đời cũng không trả nổi đâu, ông mới không có ngốc đến mức lấy số tiền đó ra để cậu ta trả nợ. Đến lúc đó, mười công ty lớn hỏi tiền đi đâu rồi, ông nói như thế nào?”

“Nhưng mà ông nội à, người của công ty đòi nợ đang chặn cửa nhà, không trả tiền thì bọn họ không cho gia đình cháu ra khỏi nhà, ông không thể thấy chết mà không cứu!”

“Không thể ra ngoài à? Sao lại có thể? Không phải là Giang Nghĩa nhà cô rất lợi hại hả? Không phải ngay cả gia chủ nhà họ Lê mà cậu ta còn có thể gọi tới nhà nói xin lỗi, một nhân vật lớn ngầu như thế, vậy mà không đối phó được với mấy tên đòi nợ à? Thu Huyền, cô cũng đừng có nói chuyện cười với ông nội của mình nữa, thôi được rồi, tôi có khách, cúp máy trước đây, tạm biệt.”

Tút tút tút…

Người bên kia đã cúp máy, từ đầu đến cuối Đinh Trung đều không muốn ra tay giúp đỡ, thậm chí còn châm chọc nhiều lần.

Nhìn thấy Giang Nghĩa gặp phải hoàn cảnh khó khăn, Đinh Trung vui vẻ biết bao nhiêu.

Ngây ngốc nhìn điện thoại, tâm trạng của Đinh Thu Huyền mất mát tới cực điểm, lúc này giống như là cô đang đứng trên vách núi cheo leo, cô không ngừng duỗi bàn tay ra cầu cứu.

Không có người nào đồng ý cứu cô một tay, thậm chí còn chế giễu cô, châm chọc cô, càng hận không thể tự tay đẩy cô xuống vách núi.

Thói đời nóng lạnh, lòng người lạnh ấm, Đinh Thu Huyền đã tự trải nghiệm nó.

Đinh Nhị Tiến đặt mông ngồi trên đất: “Xong rồi, xong rồi! Bây giờ hoàn toàn không thể cứu nổi rồi, ông cụ đã buông tay mặc kệ, gia đình chúng ta phải chết đói ở trong nhà rồi.Giang Nghĩa, cậu xem đi, cậu là yêu tinh hại người chứ còn gì nữa! Lúc đầu mắt của tôi bị mù, cho nên mới có thể gả con gái của mình cho cậu.”

Ông ta là một ông già, nói nói một hồi gần như muốn khóc lên.

Trong lòng của mọi người chua xót, cục diện bất lực thê thảm như thế này làm cho người ta cảm thấy tuyệt vọng.

Lúc này…

Giang Nghĩa khẽ thở dài một hơi, cởi áo khoác khoác lên trên người Đinh Thu Huyền, nhẹ giọng nói: “Đừng buồn, anh tự có tính toán chuyện này.”

Đinh Thu Huyền cười khổ rồi nói: “Dự định? Tính toán cái gì? Tình huống này hoàn toàn khác với những chuyện mà trước kia anh gặp phải, trước kia anh có thể tìm bạn bè giúp đỡ, tìm tướng quân để ra tay, nhưng mà lần này anh tìm ai đây? Ai có năng lực có thể bỏ ra hai nghìn bảy trăm tỷ trong một lần?”

“Cho dù có thể có đi nữa, người ta vô duyên vô cớ đồng ý bỏ ra nhiều tiền như vậy à? Giang Nghĩa, có lẽ là lần này nhà chúng ta thật sự không thể thoát khỏi.”

Giang Nghĩa không nói gì thêm, mà là nhìn vào mắt của cô.

Một lát sau, anh chỉ để lại ba chữ quen thuộc đến nỗi không thể quen thuộc hơn: “Tin tưởng anh.”

Giang Nghĩa quay đầu đi đến cửa, mắt nhìn bọn người Hổ bệnh, từ tốn nói: “Cho các người mười phút rời khỏi đây, nếu không thì tự gánh lấy hậu quả.”

Hổ bệnh cảm thấy thú vị: “Ồ, còn dám hù dọa ông đây nữa à? Cậu thấy ông đây dễ lừa gạt như vậy hả? Thằng nhóc kia, nếu như không trả đủ tiền, vậy thì cả đời này cậu đừng có nghĩ mình có thể bước ra khỏi cửa nhà.”

Giang Nghĩa khẽ lắc đầu, lấy điện thoại di động, mở danh bạ.

Hổ bệnh cười ha hả rồi nói: “Tìm đi, tiếp tục tìm nữa đi, tôi cũng muốn xem xem cái đồ phế vật như cậu có thể tìm ra ai đến cứu cậu.”

Giang Nghĩa lướt hết cái tên này đến cái tên khác, mặc dù những người này có thể dễ dàng giải quyết Hổ bệnh, nhưng lại có quan hệ mật thiết với tổng phụ trách và biên giới phía tây, Giang Nghĩa không muốn phải để bọn họ lộ diện trước mặt của nhà họ Đinh và xí nghiệp Thiên Đỉnh quá sớm.

Cuối cùng, anh kéo đến một cái tên quen thuộc mà có thể phát huy tác dụng: Long đầu trọc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.