CHƯƠNG 962
Những thủ hạ kia không trông cậy vào được.
Giang Nghĩa mắt lạnh nhìn ông ta, đưa tay khoác lên trên bờ vai ông ta.
Chu Duẫn Cường đều bị dọa ra nước tiểu, vừa nãy ông ta thế nhưng là tận mắt thấy Giang Nghĩa vặn gãy cánh tay Diêm Khải Văn như thế nào, lúc này tay Giang Nghĩa lại khoác lên trên vai của mình, nhìn bộ dạng này, cánh tay không gãy ra không được.
Nhưng mà. . . . . .
Giang Nghĩa cũng không hề động, vẻn vẹn vỗ ba lần trên vai của ông ta.
“Yên tâm, lời tôi từng nói vẫn còn tính, đã nói bây giờ không giết ông liền nhất định sẽ không giết ông.”
“Cố mà trân quý thời gian còn sống đi.”
“Sáu ngày sau, ông sẽ phải đi âm phủ nói xin lỗi Chú Trình cho tôi.”
Vài câu nói mặc dù nhẹ, nhưng là truyền vào trong lỗ tai Chu Duẫn Cường, còn nặng hơn so quả tạ.
Sáu ngày, ông ta chỉ còn lại sáu ngày có thể sống sao?
Ngay vừa nãy, ông ta còn chưa tin thực lực Giang Nghĩa, còn tưởng rằng Giang Nghĩa nói hươu nói vượn, tự cho là đúng, nhưng trải qua giao thủ lần này, ông ta rõ ràng cảm nhận được thực lực Giang Nghĩa.
Sợ là thật chỉ có sáu ngày có thể sống.
Giang Nghĩa nhìn hài cốt đầy đất, không nói gì, xoay người sang chỗ khác, mang theo tất cả mọi người rời khách sạn.
Mãi cho đến khi nhân mã Giang Nghĩa đi xa, Chu Duẫn Cường mới cuối cùng nhẹ nhàng thở ra.
Ông ta thở dài một tiếng, vỗ tim nói: “Giang Nghĩa, cậu là có chút thực lực, nhưng lại như thế nào? Cậu cho rằng tôi chỉ có chút bản lãnh này? Nói cho cậu, cậu hôm nay không giết tôi, lần gặp mặt tiếp theo, chết chính là cậu!”
Bên ngoài Khách sạn.
Giang Nghĩa mang người rời đi.
Lâm chí Cường theo ở phía sau, tò mò hỏi: “Đại ca, tại sao muốn thu tay lại? Bây giờ liền giết hai tên khốn Chu Duẫn Cường và Diêm Khải Văn báo thù cho Chú Trình không hay hơn sao?”
Không đợi Giang Nghĩa mở miệng, Tôn Tại Ngôn đã nói ra: “Bây giờ giết hai người bọn họ, là dễ dãi bọn họ.”
“A?”
“Có nhà khoa học nghiên cứu qua, những phạm nhân tử hình trước khi bị tử hình, kỳ thật cũng không có được mấy người sợ hãi, ngược lại rất hưởng thụ, cho rằng rốt cục đạt được giải thoát; chân chính để bọn hắn khó chịu là đoạn thời gian chờ đợi tử hình tiến đến kia.”
Lâm chí Cường gật gật đầu: “Vậy tôi đã hiểu, đại ca lần này tới chính là ra ‘tử hình’ cho hai tên khốn kiếp kia, nhưng là không nóng nảy chấp hành; chính là muốn để bọn hắn nếm hết thống khổ sau đó sẽ giải quyết, mới có thể an ủi Chú Trình trên trời có linh thiêng với mức độ cao nhất!”
“Đúng là như thế.” Tôn Tại Ngôn tiếp tục nói: “Mà tôi phán đoán Chu Duẫn Cường, Diêm Khải Văn tuyệt đối sẽ không ngoan ngoãn chờ chết, bọn họ tất nhiên sẽ đem hết tất cả vốn liếng muốn đối phó chúng ta. Mà điều chúng ta cần làm, chính là phản kích lại tất cả chống cự của bọn hắn, càng chống cự đánh càng hăng, một mực đánh tới khi bọn họ tuyệt vọng mới thôi. Để bọn hắn rõ chống cự là phí công, ngoại trừ chờ chết, không có lựa chọn nào khác!”
Những ý này, chính là suy nghĩ trong lòng Giang Nghĩa.