Chiến Thần Vĩ Đại Nhất - Tần Trạm

Chương 1350: Chương 1350





Ông đã tự mình chứng kiến sức mạnh của Tân Trạm, mặc dù là cảnh xuất khiếu bát phẩm nhưng quỷ thi này đã nhất phẩm Cảnh thần phó phân, dù Tân Trạm không phải đối thủ nhưng cũng đủ ngăn cản một hồi.

Mà thời gian này đủ để cho ông ta báo thù.

Đôi mắt lạnh như băng của Du Túc nhìn về phía bà lão chiến đấu xa xa, lấy ra một lọ đan dược từ trong túi trữ vật.

Ông ngửa đầu lên nuốt viên đan dược màu đỏ trong miệng.

“Mụ phù thủy dám tra tấn tôi nhiều ngày như vậy, chết cho tôi!”
Du Túc rống to, thân thể ông ta đón gió mà hiện to ra, trong chớp mắt liền hóa thành một tên khổng lồ trăm mét.

Tu vi của ông ta trong nháy mắt nâng cao thành nhất phẩm, tiến tới giai đoạn Cảnh thần phó phân tứ phẩm.

Chíu!
Du Túc bước dài chân, mặc dù cơ thể giống như núi nhưng đồng thời cũng nhanh vô cùng.

Ông ta nhào qua, vung vẩy bàn tay như núi nhỏ, gào thét quất về phía bà lão.


Bà lão này bị Trang Tường quấn lấy, đợi bà ta kịp phản ứng thì đã không kịp trốn tránh, trong tiếng kêu rên, bà ta bị một cái tát này hung hăng đánh trúng, lập tức bay ra ngoài.

“Chạy đi đâu?”
Du Túc cười gắn, ông bước dài chân, một tay lại lần nữa túm lấy bà lão.

Sau đó mạnh mẽ quãng trên mặt đất.

Bàn chân to lớn đó, trong tiếng ầm ầm đạp một cước vào người bà †a.

“Không phải bà rất kiêu ngạo ư? Đánh lén tôi, dùng lệ quỷ không chế tôi thì cho rằng tôi đi đời rồi, hừ?”
“Tôi là Dược Tôn, nếu không phải bị bà tính toán, bà như thế này tôi đây có thể đánh mười cái.”
Rầm rầm rầm!
Du Túc một cước lại tiếp một cước phát tiết cơn giận dữ đã tích góp cả đoạn đường này.

“A, Du Túc, Tân Trạm, Huyết Long Môn chúng tôi sẽ không bỏ qua cho các người.”
Trên mặt đất, bà lão căn bản không chống nổi trạng thái chỉ lực này của Du Túc, chỉ chốc lát toàn thân đã bị giãm đến gãy xương cốt, bà ta hét lên và phát lời thề độc, rất nhanh đã bị giãm thành một bãi thịt nát, thân thể bị tan biến hoàn toàn.


“Ha ha, thật thoải mái!”
Mãi đến lúc này Du Túc mới thở hổn hển, cơ thể dần dần thu nhỏ.

khôi phục lại bộ dáng ban đầu, sau đó xụi lơ trên mặt đất.

“Đại sư, ông không sao chứ” Trang Tường cười xòa đi đến cung kính nói.

“Anh đừng quan tâm tôi, đi qua xem Tân nhóc kia đi.”
Du Túc có chút lo lắng chỉ vào màn sương đen ngút trời cách đó không xa.

Đã đến lúc này mà Tần Trạm vẫn chưa đi ra, khiến Du Túc ít nhiều có chút lo lắng.

“Được”
Trang Tường gật đầu, đang muốn đi qua.

Nhưng vào lúc này, trong đám sương đen kia âm một tiếng nổ tung.

Khói đen đầy trời lập tức nổ tung hóa thành hàng ngàn khối sương đen, hơn nữa trên mỗi vệt khí đen đều mang theo lửa cháy rất mạnh, trong chớp mắt liền thiêu đốt không còn lại gì.

Ánh mặt trời lại lần nữa bị bao phủ, bóng dáng Tân Trạm dần dần hiện ra, trong tay anh ta còn mang theo một đám khí màu đen, trên khối khí đen đó thỉnh thoảng xuất hiện khuôn mặt người, gào thét dữ dội.

Rõ ràng là trực tiếp bắt quỷ đến vui vẻ..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.