Anh nợ em một câu yêu thương!
Chương 918: Đơn độc lao vào biển lửaAnh nợ em một câu yêu thương!
Nghiêm Trác Văn nói năng dõng dạc, cực kỳ tự tin.Anh nợ em một câu yêu thương!
“Không cần nói lời thừa. Giờ chúng ta băng qua cung điện đi về phía trung tâm, thấy đẳng kia không, đích đến là tòa nhà cao nhất”Anh nợ em một câu yêu thương!
Tân Trạm gật đầu, ba người phi lên không trung, phóng về phía tòa nhà kia Trên đường đầy rẫy những yêu thú ngáng chân, nhưng chúng rất yếu, còn chẳng bãng đám chuột lửa nên đương nhiên là chẳng tạo ra uy hiếp gì với bọn họ được.Anh nợ em một câu yêu thương!
Anh ta nắm một chiếc rìu đen to lớn trong tay, xung quanh nó tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Bất cứ yêu thú nào lại gần cũng không tránh khỏi số phận bị chém thành hai nửa.Anh nợ em một câu yêu thương!
“Không phi hành được nữa”Anh nợ em một câu yêu thương!
“Chúng ta đã phí một chút thời gian để hội họp, nên chắc là có người đã tới đây trước rồi.Anh nợ em một câu yêu thương!
Bước vào trong điện, Tân Trạm thấy bên trong là một đống hỗn độn những cây cột đổ nát và xác động vật.Anh nợ em một câu yêu thương!
“Tên này chết cóng”Anh nợ em một câu yêu thương!
Tân Trạm vừa suy nghĩ, duỗi tay phóng chiêu, ngay lập tức có từng luồng khói đen tản ra từ trong lớp băng sương, băng lạnh phủ ngoài thi thể cũng bắt đầu tan ra.Anh nợ em một câu yêu thương!
Ba người tiếp tục đi về phía trước, sau khi đi qua một thông đạo, nhiệt độ bỗng ấm áp lên hẳn.Anh nợ em một câu yêu thương!
Lúc đám Tân Trạm bước tới phía trước mới nhận ra đây là một con sông lửa rộng lớn, cột lửa phóng lên cao ngút trời, chưa bao giờ ngừng. Sức nóng thiêu đốt này làm không ai dám tới gần.Anh nợ em một câu yêu thương!
“Tức thật, vốn là ở đây có một cây cầu nhưng tên nhóc áo đen kia chặt đứt nó rồi” Có võ giả không làm gì được mà oán giận.Anh nợ em một câu yêu thương!
Nghiêm Trác Văn nghe vậy thì trố mắt nhìn, rồi kéo tên võ giả kia lại.Anh nợ em một câu yêu thương!
Tên kia duỗi một ngón tay, bấy giờ Nghiêm Trác Văn mới chú ý răng khoảng trời giữa sông lửa có sắc hồng nổi bật, phác họa thành hình một cây cầu cong cong.Anh nợ em một câu yêu thương!
Võ giả kia lại nói: “Nhưng tôi nghe nói linh trận này không bị phá hủy hoàn toàn, cây cầu này vẫn có thể tự tái tạo lại, chúng ta chỉ cần chờ một lúc là được”Anh nợ em một câu yêu thương!
“Anh có hiểu biết về trận pháp?” Nghiêm ‘Trác Văn ngạc nhiên hỏi.Anh nợ em một câu yêu thương!
Tông môn lúc trước anh hỏi có một vị thánh tử, vị đó đã thua dưới tay Tân Trạm.” Chúc Diêu nói.Anh nợ em một câu yêu thương!
Nghiêm Trác Văn cười lạnh, vung rìu lớn lên: “Tự tôi sẽ dùng sức mạnh phá pháp trận.”Anh nợ em một câu yêu thương!
Tân Trạm nhẹ lắc đầu: “Tôi tự qua đó được, anh không cần lo cho tôi”Anh nợ em một câu yêu thương!
Nghiêm Trác Văn cười khinh, không biết có phải vì anh ta nghĩ Tân Trạm đang khoác lác hay không, tóm lại là anh ta phi lên không rồi nhìn về phía Chúc Diêu. Chúc Diêu thấy vậy cũng đành phi lên theo.Anh nợ em một câu yêu thương!
Nghiêm Trác Văn thét lớn một tiếng, khí thế bộc phát, thanh rìu to lớn kia dựng đứng lên giữa không trung rồi dần thu nhỏ lại, biến thành một ấn ký hình rìu, chui vào giữa hai đầu mày anh ta.Anh nợ em một câu yêu thương!
Trước ngọn lửa quay cuồng, vòng bảo vệ đen nhánh quanh người anh ta sáng lấp lánh, lấy tốc độ cực nhanh mà lao vào nơi nóng cháy nhất của ngọn lửa Ngọn lửa cao đến tận trời, trong thoáng chốc Nghiêm Trác Văn đã bị ngọn lửa bao phủ, mọi người đều hít một hơi khí lạnh, cực kỳ kinh ngạc.Anh nợ em một câu yêu thương!
“Hừ, sông lửa cái chó má gì chứ, cũng chỉ có vậy mà thôi”Anh nợ em một câu yêu thương!
Nhưng trước khi anh ta kịp chạm đất thì ở hành lang đối diện bản ra vài mũi tên.Anh nợ em một câu yêu thương!
Từng lớp băng được phóng đầy lên mặt đất, ngay lập tức làm mặt đất nứt vỡ, rơi xuống sông lửa.Anh nợ em một câu yêu thương!
Mọi người hét lên kinh hãi, không lẽ đường đường là một vị thánh tử lại phải táng mạng ở nơi đây.Anh nợ em một câu yêu thương!
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Tân Trạm đạp vào hư không, chậm rãi bước ra từ trong lòng ngọn lửa.Anh nợ em một câu yêu thương!
Nhưng Tân Trạm cứ như đang đi bộ bình thường mà đạp lên ngọn lửa, rảo bước qua, y như một vị tiên đang đứng trên mặt nước.Anh nợ em một câu yêu thương!
Có cảm giác như ngọn lửa dữ dội ở nơi đây kính trọng Tân Trạm tựa như kính trọng thần linh mà nghe theo sự chỉ đạo của anh.Anh nợ em một câu yêu thương!