Anh nợ em một câu yêu thương!
Chương 933: Kiếm hoang tái chiếnAnh nợ em một câu yêu thương!
“Cô Hiểu Điệp, cô làm sao vậy?” Diệp Thành đột nhiên mở miệng, Tân Trạm quay đầu lại mới phát hiện khí tức của Phương Hiểu Điệp rất hôn loạn, hai má trắng bệch, thiếu chút nữa té ngã trên mặt đất, nhanh chóng được Tân Trạm kéo lại.Anh nợ em một câu yêu thương!
“Em tiêu hao nhiều sức lực trong trận pháp, thần thức bị tổn thương” Tần Trạm dò xét mạch đập của Phương Hiểu Điệp, thở phào nhẹ nhõm nói.Anh nợ em một câu yêu thương!
Nhưng vào lúc này, cơ thể Tân Trạm đột nhiên cứng đờ, quay đầu nhìn về phía hư: không phía sau, vẻ mặt của anh có chút khác thường.Anh nợ em một câu yêu thương!
“Tôi cảm thấy có một chuỗi cảm giác bị các máu mạch khóa chặt lại, dường như có người đang dò xét vị trí của tôi” Tân Trạm nói.Anh nợ em một câu yêu thương!
Theo tình huống trước mắt của hai bên, nếu như Triệu Lam Sơn lại đuổi theo, mấy người kia ngoại trừ Tân Trạm cũng không có sức lực đánh một trận, hơn nữa cho dù là Tân Trạm, đối mặt với tám khỏa tinh của Triệu Lam Sơn thì cũng thật sự khó có thể ứng phó.Anh nợ em một câu yêu thương!
“Không bãng mọi người ở lại đây, để tôi dụ anh ta đi” Tân Trạm đột nhiên mở miệng, cho.Anh nợ em một câu yêu thương!
“Cậu đừng nói đùa, tình hình này của ông đây, tu vi cũng không còn bao nhiêu, ở lại chỗ này thì cũng chết thôi. Cùng lắm thì cùng chết, sợ cái gì” Diệp Thành lại kêu lên.Anh nợ em một câu yêu thương!
Lạc Việt Ban thở dài nói.Anh nợ em một câu yêu thương!
Nhưng Phương Hiểu Điệp lại không cần phải chịu đựng nguy hiểm.Anh nợ em một câu yêu thương!
“Phương Hiểu Điệp giao cho tôi đi”Anh nợ em một câu yêu thương!
Cô ấy một thân váy đen, đầu đội khăn che mặt, trong tay cầm một thanh trường kiếm hàn sương.Anh nợ em một câu yêu thương!
“Tại sao tôi phải giao Phương Hiểu Điệp cho cô?” Tân Trạm nhìn cô gái, trong lòng lại dâng lên các loại suy nghĩ, cô gái này lúc này xuất hiện, đến cuối cùng là vì cái gì?Anh nợ em một câu yêu thương!
“Trừ phi cô nói cho tôi biết, cô rốt cuộc là ai” Tân Trạm läc đầu, anh không thể giao Phương Hiểu Điệp cho một người xa lạ được.Anh nợ em một câu yêu thương!
Cô gái lắc đầu, không nói gì, mà là lấy ra một vật.Anh nợ em một câu yêu thương!
Trong nháy mắt nhìn thấy tượng băng này, thân thể Tần Trạm lập tức cứng đờ, hai tròng mắt của anh gắt gao nhìn chằm chằm vào cô gái, trong lòng dâng lên sóng lớn ngập trời.Anh nợ em một câu yêu thương!
Lúc ấy trong lúc chiến đấu, người của Hội Phạm Thiên đều đã mất mạng, ngoại trừ bản thân anh và Tô Uyên, không ai biết nguyên nhân của bức tượng băng này.Anh nợ em một câu yêu thương!
“Cô, cô là Tô…” Cổ họng Tân Trạm động đậy, đôi mắt anh mang theo vẻ khó hiểu, không rõ tại sao Tô Uyên lại ở cách anh không xa, rồi lại không nhận ra anh, thậm chí còn cố ý phủ nhận.Anh nợ em một câu yêu thương!
Cô gái cắt đút lời của Tân Trạm, cô thở dài, đón lấy Phương Hiểu Điệp.Anh nợ em một câu yêu thương!
Trước đó, anh không nên tìm em, cũng không nên nghĩ những chuyện này, còn nữa phải sống sót trở về nhé”Anh nợ em một câu yêu thương!
“Dường như cô ấy đã thừa nhận mình chính là Tô Uyên” Diệp Thành nhìn bóng lưng cô gái biến mất, mở miệng nói.Anh nợ em một câu yêu thương!
Tuy nhiên, chuyện quan trọng nhất của ba người lúc này là tránh thoát sự truy sát của Triệu Lam Sơn.Anh nợ em một câu yêu thương!
“Không chạy nữa sao? Là không nhận ra tôi theo dõi, hay là đã nhận được thông tin, hoặc là ở chỗ này âm mưu tính kế tôi?” Triệu Lam Sơn thì thào nói nhỏ.Anh nợ em một câu yêu thương!
Toàn thân anh ta phát ra ánh sáng, những nơi anh ta đi qua, những cung điện kia đều nát bấy, hóa thành bột mịn.Anh nợ em một câu yêu thương!
“ở đó”Anh nợ em một câu yêu thương!
Nơi đó là một phế điện, giống như vừa trải qua một trận chiến đấu, chung quanh đầy những bức tường đổ nát.Anh nợ em một câu yêu thương!
Triệu Lam Sơn cười lạnh, đột nhiên bay về phía đó.Anh nợ em một câu yêu thương!
Nếu như bản thân còn có một tia hy vọng lật ngược tình thế, lông vũ màu vàng kia nhất định là cơ hội duy nhất.Anh nợ em một câu yêu thương!
Thân ảnh màu vàng của Triệu Lam Sơn xuất hiện, thanh âm bá đạo vô cùng, vang vọng bốn phía.Anh nợ em một câu yêu thương!
“Như anh mong muốn” Tân Trạm ngẩng đầu, các thanh kiếm trong mộ kiếm run rẩy, phảng phất như đáp lại.Anh nợ em một câu yêu thương!
Đôi mắt Tân Trạm tỏ vẻ áy náy, đưa tay vuốt ve những thanh kiếm phế thải bên cạnh.Anh nợ em một câu yêu thương!
Triệu Lam Sơn thấy thế không khỏi cười ha hả, vẻ mặt vô cùng trào phúng.Anh nợ em một câu yêu thương!
Cập nhật chương mới nhanh nhất trên Truyện88!