Chiến Thần Vĩ Đại Nhất - Tần Trạm

Chương 995



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hướng dẫn: Để tìm đọc các bộ truyện hot khác, các bạn lên Google Search gõ tên truyện + truyen88 và chọn kết quả đầu tiên . Xin cảm ơn
**********


Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Chương 995: Kế hoạch của Lịch Ám Tây

Sau khi lấy túi trữ vật ra, Tân Trạm chỉ cảm thấy linh khí bên trong túi khá mạnh. Khi mở ra thì nhìn thấy hóa ra tất cả đều là yêu đan, cộng lại có mấy trăm viên, hơn nữa phẩm chất không tệ. Tất cả đều là nội đan yêu thú hóa cảnh “Những thứ này từ đâu ra vậy?” Tân Trạm thở ra một hơi khí lạnh.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Mấy trăm viên nội đan hóa cảnh, cho dù đám người Chung Trác Linh giết yêu thú thì e là cũng không thể dùng giết trong một lúc được nhiều thế này.

“Đêm qua, sau khi Huyết Hồn Thú chết, huyết quang ngưng tụ lại thành những thứ này, tôi đã thu thập lại hết. Phần lớn đều đã bị anh và trận pháp giết chết, cho nên tôi cũng xem như để vật về với chủ cũ.” Chung Trác Linh nói.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Huyết quang sẽ ngưng tụ thành nội đan yêu thú.” Tân Trạm đột nhiên cảm thấy vô cùng đau đớn, tưởng chừng như mình đang bị mất máu vậy.

Đêm qua, hầu hết các Huyết Hồn Thú đã bị mấy đầu lâu vàng và cự thú Thôn Thiên tiêu diệt. Nếu giữ được nội đan, tiên khí trong cơ thể anh nhất định có thể tăng lên một bậc.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nhưng hối hận cũng đã muộn rồi, Tân Trạm chỉ đành bất lực thở dài một hơi, nhận lấy yêu đan.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Vương Tử, vừa rồi tôi đã liên lạc một lần, vẫn chưa tìm được dấu vết của người đi đường mà cậu nhắc tới.’ Một thủ hạ yêu tu đi tới báo cáo tình hình.

Lịch Ám Tây phất tay, tên yêu tu lập tức rời đi “Lịch Vương Tử, tên Thiết Lang đó là con người. Tuy rằng ông ta có chút danh tiếng nhưng chúng ta đối phó cũng không có vấn đề gì”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Lúc này, một ông lão tóc trắng đứng bên cạnh Lịch Ám Tây lo lắng nói: “Nhưng Hồ Lão kia chính là đại sư luyện khí mà Yêu Hoàng tin tưởng nhất. Nếu chúng ta gây rắc rối cho ông ta thì e là chúng ta không gánh nổi trách nhiệm với Yêu Hoàng đâu.”

“Quân sư, ông lo lắng quá rồi” Lịch Ám Tây läc đầu nói: “Lịch Ám Tây tôi không phải kẻ ngu xuẩn, sao tự nhiên lại đi đắc tội với Yêu Hoàng bệ hạ chứ”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Vậy Vương Tử điện hạ muốn?” Ông lão sửng sốt “Giống như tình huống đêm qua, nếu tất cả bọn họ đều chết ở Vẫn Yêu Gốc thì thôi.

Nhưng nếu có vài người trong số đó trốn thoát, chỉ cần là loài người hoặc là lão già họ Hồ đã chết thì bảo vật trên người bọn họ đương nhiên là của chúng ta rồi” Lịch Ám Tây lạnh giọng nói.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Trong lòng anh ta đang nghĩ tới chiếc thuyền bay và mấy trăm viên linh thạch cực phẩm của Tân Trạm. Đó đều là những thứ khiến Yêu Hoàng nhìn thấy cũng phải thèm thuồng.

“Nếu Hồ Lão còn sống thì sao?”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Lịch Ám Tây nở một nụ cười âm hiểm, chỉ liếc nhìn ông lão một cái.

Trong lòng ông lão hơi run lên rồi không hề nói thêm gì nữa.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Bên ngoài dãy núi, Tân Trạm đột nhiên xuất , Hồ Lão và những người khác cũng ở gần đó.

“Chẳng trách trong sách cổ có ghi lại rằng, phải sử dụng Phù Không Nguyên Thạch ở bên ngoài dãy núi. Hóa ra nơi này năm ngoài phạm vi phong ấn của Yêu Hoàng năm đó’ Hồ Lão hít sâu một hơi, có chút cảm khái.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Chỉ mới một ngày mà không ngờ lại có nhiều chuyện xảy ra trong Vẫn Yêu Cốc như thế.

“Chúng ta đi thôi. Hy vọng lần này đi đường bình an vô sự”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Mấy người khác cất bước đi trước, còn Tân Trạm thì đưa mắt nhìn ra xa xa.

Chỉ e là chuyến đi này cũng sẽ không yên bình Sau khi bọn rời đi không bao lâu, trong sơn lâm chấn động một phen.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Mấy yêu thú cấp cao hóa cảnh đỏ ngầu cả hai mắt, lao ra từ trong bụi rậm. Khi chúng nhìn thấy mọi người thì đều lộ ra vẻ mặt khát máu, bất chợt gầm lên rồi vồ tới.

“Lui ra sau!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Hai tròng mắt Tân Trạm ngưng tụ lại, anh đã sớm cảnh giác rồi, mấy chục chuôi phi kiếm bất ngờ lao ra khỏi cơ thể, lượn lờ xung quanh nhóm người với tốc độ cực nhanh rồi hóa thành một vòng kiếm trong nháy mắt.

Những con yêu thú này đánh tới thì đều đập thẳng vào phi kiếm. Thân thể của chúng bị kiếm quang xé ra từng mảnh, tất cả chúng đều biến thành một đống máu thịt lẫn lộn.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Chuyện này sao có thể xảy ra? Ở đây không có Loạn Tâm Vụ, đáng lý sẽ không có bất kỳ yêu thú nào mất kiểm soát xuất hiện mới đúng” Hồ Lão nhíu mày khẽ nói.

“Không phải tự phát điên mà là có người bày kế Tân Trạm cười lạnh, một luồng linh khí bay ra từ trong tay, bản thẳng đến đại thụ cách đó mấy trăm trượng.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Sau đó, anh biến linh khí thành trường kiếm rồi vung mạnh lên.

Ngay lập tức, linh khí này quấn lấy một bóng người, kéo lại rồi ném xuống trước mặt mọi người.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Không cần những người khác ra tay thì tên này cũng đã bị Tân Trạm ném xuống mà ngất đi “Người này là người nhà họ Lịch, là do Lịch Ám Tây làm sao?” Hồ Lão tiến lên xé ống tay áo người này ra, sau khi nhìn thấy một dấu hiệu thì sắc mặt đột nhiên trở nên khó coi.

“Lịch Ám Tây, đi ra cho tôi!” Hồ Lão không phải loại người cổ hủ, vừa suy nghĩ một chút đã biết chuyện gì đang xảy ra. Sắc mặt ông ấy xanh mét rồi đột nhiên tức giận hét lên.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Đêm qua Lịch Ám Tây chạy trốn, tuy rất vô sỉ nhưng cũng không làm cho ông ấy quá tức giận. Vì dù sao thì đến con kiến cũng tham sống nên nếu anh ta có thể chạy trốn thì đương nhiên ông ấy sẽ không ngăn cản Nhưng hiện tại bọn họ đã bình an vô sự, vậy mà Lịch Ám Tây lại bố trí yêu thú tấn công Hồ Lão. Thật là quá vô liêm sỉ!

Xét cho cùng, giữa các Yêu Tộc cũng những quy tắc riêng. Giống như việc đệ tử của Khấu Tiên Tông bị Vấn Tông giết hại vô cớ, cho dù Khấu Tiên Tông không đủ mạnh thì họ cũng sẽ không bao giờ bỏ qua chuyện này.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Đừng nghĩ là tôi không biết cậu đang ở đây. Địa bàn của nhà họ Lịch cậu cách dãy núi cả vạn dặm, làm gì có chuyện khi không thám tử của nhà họ Lịch lại chạy đến đây. Mau lăn ra đây cho tôi!” Hồ Lão thấy không ai trả lời thì lại mắng thêm.

“Hồ Lão, ông bình tĩnh đi. Chuyện này không liên quan đến tôi.”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Lịch Ám Tây nhanh chóng xuất hiện trong sơn lâm, trên mặt mang theo tươi cười nhưng trong mắt lại lóe lên vẻ tức “Sau khi trốn thoát, tôi lo lắng khi các người rời đi sẽ bị yêu thú tấn công cho nên mới phái thuộc hạ đi xem xét xung quanh. Một khi có tin tức của các người thì phải báo ngay cho tôi. Người này do tôi phái tới để tìm kiếm mà thôi.”

“ có liên quan hay không thì cậu tự biết. Lão già này không thèm nói nhảm với cậu” Hồ Lão cười khẩy: “Quãng đường kế tiếp, tôi không muốn nhìn thấy yêu thú phát điên lần nữa”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Hồ Lão đừng vội!” Thấy Hồ Lão chuẩn bị đưa đám người Tần Trạm đi khỏi thì Lịch Ám Tây nhướng mày, lập tức tiến lên nói: có chuyện muốn nói với anh Trình này”

“Tôi và anh có chuyện gì để nói à?” Tân Trạm kinh ngạc hỏi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Tôi rất thích chiếc thuyền bay của anh. Tôi tự nguyện lấy một ít linh thảo đổi với anh”

Lịch Ám Tây chậm rãi nói.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Dùng linh thảo đổi lấy thuyền bay, vậy mà anh cũng có thể nghĩ ra được. Tôi không có hứng thú” Tân Trạm chế nhạo.

“Anh Trình, tôi hy vọng anh suy nghĩ kỹ càng: Lịch Ám Tây hít một hơi rồi nói: “Hồ Lão là cường giả của Yêu Tộc tôi, đương nhiên tôi sẽ cố hết sức bảo vệ. Nhưng quãng đường từ đây về lại Vấn Tông xa xôi hiểm trở, với lại còn có rất nhiều yêu thú. Đêm qua mọi người đã đối phó với Huyết Hồn Thú, e là đã bị thương không nhẹ, nếu giữa đường gặp phải nguy hiểm gì thì sợ là không sống được đến lúc trở về. Vả lại, dù anh có thể thoát được thì liệu đại sư Thiết Lang và Chung Trác Linh có thể an toàn không?” Lịch Ám Tây nở nụ cười âm hiểm mà nói.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Anh uy hiếp tôi sao?” Tân Trạm nheo mắt lại.

“Ha ha, vậy thì không dám. Tôi chỉ có lòng nhắc nhở anh thôi.” Lịch Ám Tây nói.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Anh cho rằng tôi bị thương nặng nên tưởng là có thể uy hiếp được tôi, ép tôi phải nhượng bộ được sao?” Tân Trạm lắc đầu, iế ngu dốt, cút ngay cho tôi!”


------

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Cập nhật chương mới nhanh nhất trên Truyện88!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.