Chiến Thần Xuất Kích

Chương 1037



Chương 1037: Tiên phủ đổi chủ

Mới vừa đối mặt, mà kiếm trong tay Giang Cung Tuấn đã bị đánh bật. Cô gái mặc bộ đồ trắng đánh bật kiếm trong tay Giang Cung Tuấn xong, thì lấy tốc độ cực nhanh cầm trường kiếm trong tay và vung kiếm đặt ở trên ngực Giang Cung Tuấn trong nháy mắt, nhưng cô lại không đâm vào, mà cười tủm tỉm nhìn Giang Cung Tuấn.

“Anh thua rồi”

“Thua?” Giang Cung Tuấn sửng sốt. Anh không ngờ mình lại thua, khổ tu hai năm mà cứ như vậy mà thua sao?

“Chưa chắc”

Chỉ trong nháy mắt, Giang Cung Tuấn bắt lấy cơ hội, anh mạnh mẽ nâng hai tay lên, trong lòng bàn tay phóng ra hai loại chân khí khác nhau. Hai chân khí này dụng hợp lại với nhau trong nháy mắt, tạo thành một sức mạnh hoàn toàn mới, sức mạnh này chợt nổ tung, từ lúc ra tay đến lúc chân khí thay đổi không đến một giây.

Cô gái mặc bộ đồ trắng không ngờ Giang Cung Tuấn sẽ đánh lại vào lúc này, kỳ thực lấy tốc độ phản ứng của cô thì cô hoàn toàn có thể né tránh ngay lập tức. Nhưng ở thời điểm mấu chốt, cô lại nhận được truyền âm của Khí Linh, vậy nên cô không né tránh, mà lựa chọn đón đỡ. Nhưng chân khí bây giờ của Giang Cung Tuấn là xưa đâu bằng nay, không thể so được với hai năm trước.

Hai năm trước thì cô gái mặc bộ đồ trắng có thể đẩy lùi Giang Cung Tuấn, nhưng hiện tại cô vốn không có cách nào tiếp chiêu được, thân thể trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, có dấu hiệu tan biến. Ở thời điểm mấu chốt, trong cơ thể cô tạo ra sức mạnh thần kỳ, thân thể không tan biến nữa.

Cô chật vật đứng lên từ dưới đất, cười nói: “Nhóc con, hay lắm”.

Vẻ mặt Giang Cung Tuấn bất đắc dĩ. Anh cũng không muốn đánh lén. Nhưng tiên phủ quá mê người.

Giang Cung Tuấn nhìn cô gái mặc bộ đồ trắng đang đi tới, hỏi: “Như vậy xem như tôi đã đánh bại cô rồi đúng không?”

“Cứ coi là vậy đi.”

Cô gái mặc bộ đồ trắng gật đầu. Kỳ thực, cô hoàn toàn có thể nhanh chóng né tránh đòn tấn công của Giang Cung Tuấn, chỉ bởi vì cô nhận được truyền âm của Khí Linh, nên cô cũng có hơi buồn bực vì sao khí linh lại truyền âm vào lúc này.

Lúc này Khí Linh đã đi tới, vừa cười vừa nói: “Giang Cung Tuấn, chúc mừng anh, hoàn thành tất cả khiêu chiến. Anh đã có được tư cách luyện hóa tiên linh, nhưng có thể có được hay không còn cần xem nguyện vọng của chủ nhân, bây giờ anh đi đi”

Nghe vậy, nét mặt Giang Cung Tuấn lộ vẻ kích động. Anh đi tới thế đàn ở phía trước.

Mà giờ khắc này, cô gái mặc bộ đồ trắng hỏi: “Vì sao phải kết thúc vào lúc này?”.

Khí Linh nhẹ giọng thở dài: “Thời gian của chủ nhân đã không còn nhiều, năm đó chủ nhân bỏ mình, chỉ còn một mảnh hồn phách yếu ớt trốn vào trong tiên phủ, đợi ở bên trong tiên phủ nhờ vậy chủ nhân mới không tan biến. Hiện tại tiên phủ đã ra đời được một thời gian, nếu không xem xét thay chủ nhân mới thì chủ nhận với mảnh hồn phách tàn tạ sẽ hoàn toàn biến mất”

“Mọi mặt của Giang Cung Tuấn cực kỳ tốt, hiện tại võ công của anh ta hơi chút thấp một chút thôi. Nếu cho anh ta một chút thời gian thì đánh bại cô không thành vấn đề, chỉ là chủ nhân không chờ được đến lúc đó”

Nghe vậy, cô gái mặc bộ đồ trắng không nói gì nữa. cô xoay người nhìn Giang Cung Tuấn đang đi về phía thế đàn ở phía trước. Anh rất nhanh đã đến gần thể đàn, nhìn thấy tiến linh, hiện tại chỉ cần vươn tay là anh có thể có được tiến linh.

Vào thời khắc này, một ánh hào quang lóe lên. Ánh sáng giáng xuống từ trên trời, xuất hiện ở trong tầm mắt Giang Cung Tuấn. Ánh sáng từ từ tụ vào một điểm, tạo thành một linh hồn, mặc dù là linh hồn, nhưng Giang Cung Tuấn vẫn có thể thấy đây là một người trẻ tuổi, là một chàng trai trẻ đẹp phong độ.

“Bản tọa đợi nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có người đi tới nơi này rồi sao?”

Tàn ảnh nhìn Giang Cung Tuấn, trên khuôn mặt hư ảo lộ ra vẻ thất vọng: “Sao lại kém như vậy?”

Anh ta liếc mắt một cái là thấy ngay tu vị của Giang Cung Tuấn. Anh ta nghĩ người có thể kế thừa truyền thừa của anh ta nhất định là cường giả có một không hai, vậy mà người hiện tại xuất hiện ở chỗ này lại là một con người yếu đuối.

Giang Cung Tuấn nhìn tàn ảnh, nói: “Tiền bối, tuy bây giờ tôi còn cực kỳ yếu, thế nhưng tương lai tôi nhất định sẽ trở thành một cường giả có một không hai. Tôi tuyệt đối sẽ không bối nhọ danh tiếng của tiền bối, xin tiền bối yên tâm giao tiên phủ cho tôi.”

Tàn ảnh nhìn chằm chằm Giang Cung Tuấn. Sau một lúc lâu, anh ta mới nhìn ra vài điểm.

“Ha ha ha không ngờ, thật không nghĩ đến. Cũng được, ngày hôm nay giao tiên phủ cho anh, tôi tin tưởng anh chắc chắn sẽ không bôi nhọ thanh danh của tôi” “Ha ha ha..”

“Sau nhiều năm, cuối cùng cũng không uổng công chờ đợi”

Tàn ảnh cất tiếng cười to rồi rời đi. Theo tiếng cười vang vọng của anh ta, tàn ảnh từ biến mất ở bên trong thế giới này. Xa xa, Khí Linh và cô gái mặc bộ đồ trắng yên lặng nhìn. Vì bọn họ biết chủ nhân đã rời đi thật rồi, hoàn toàn biến mất rồi, không thể về được nữa.

Mà trên mặt Giang Cung Tuấn mang theo sự vui mừng, anh nhanh chóng đi về phía tiên linh, cầm lấy tiền linh.

Lúc này, Khí Linh đã đi tới xuất hiện ở trước người Giang Cung Tuấn, cô ta hơi khom lưng, tôn kính cất lời: “Chủ nhân, luyện hóa tiện linh cực kỳ đơn giản, chỉ cần truyền chân khí vào bên trong tiến linh là được.”

“Cảm ơn” Vẻ mặt Giang Cung Tuấn cảm kích, anh huy động chân khí, rót chân khí vào trong tinh thể đá trong tay. Lúc này, tinh thể đá sáng lên, ngay sau đó nó hóa thành một cái ẩn ký biến mất trong mi tâm của Giang Cung Tuấn.

Lúc này, Giang Cung Tuấn và tòa tiên phủ này có liên hệ với nhau. Anh có thể cảm ứng rõ ràng tất cả mọi thứ ở bên trong tiên phủ. Anh còn biết, tòa tiên phủ này tên là tiên phủ Kinh Hồng, mà chủ nhân tiên phủ được gọi là Kinh Hồng đại để sống ở thời đại viễn cổ. Bên trong tiên phủ có truyền thừa và một ít tuyệt học vô địch do Kinh Hồng đại để để lại. “A!” Sau khi cảm ứng được tiên phủ, Giang Cung Tuấn không nhịn được hít sâu một hơi. Anh cũng cảm thấy bên trong tiên phủ có vài võ giả, những võ giả này vẫn còn đang tiến vào cửa. Trong lòng anh nảy một ý tưởng, bên trong tiên phủ biến hóa ra sức mạnh mạnh mẽ, sức mạnh này đuổi tất cả các võ giả bên trong tiên phủ ra ngoài. “Ha ha ha.” Giang Cung Tuấn không nhịn được cất tiếng cười to. Ở bên trong tiên phủ, anh chính là thần, tất cả đều do anh định đoạt.

Lúc này, người ở bên ngoài đang thảo luận.

“Có chuyện gì xảy ra vậy?”.

“Đang êm đẹp, sao tôi lại bị đuổi ra ngoài”

“Tôi đã đi đến cửa thứ tám rồi, lập tức sẽ tới cửa thứ chín, lấy thực lực của tôi, thì tôi nhất định có thể có được tiên phủ. Vì sao, đây là vì cái gì?”

“Chẳng lẽ tiên phủ đổi chủ?”.

Sau khi bị đuổi ra ngoài, không ít võ giả đều khiếp sợ.

Bên trong tiên phủ, Giang Cung Tuấn cảm thấy thỏa mãn. Tiên phủ này thật là quá thần kỳ.

“Chủ nhân”

Khí Linh cất lời: “Hiện tại căn cơ tu luyện của chủ nhân còn cực kì thấp, chưa đủ để phát hiện ra tác dụng huyền diệu thực sự của tiên phủ. Đợi tu vị của chủ nhân tăng lên thì mới có thể khám phá ra lợi ích thực sự của tiên phủ này.”

Giang Cung Tuấn gật đầu. Anh đã cảm ứng được tiên phủ này cực kì lớn, khu vực hiện tại anh đang cảm ứng được chỉ là một bộ phận của tiên phủ, bởi vì cảnh giới của anh thấp, cho nên anh không cảm ứng được những khu vực khác.

Anh còn biết khí linh ở tiên phủ cũng có tên, tên là Huyền, là một ông lão, bây giờ anh mới biết Khí Linh này là nam. Mà cô gái mặc quần áo màu trắng kia cũng có tên, cô tên là Tổ Quỳnh. Điều làm cho Giang Cung Tuấn khiếp sợ là, không phải là Tổ Quỳnh được chế tạo ra mà cô ta thực sự là loài người. Còn vì sao cô ta ở bên trong tiên phủ, thực lực chân chính của cô ta ở cảnh giới của gì thì Giang Cung Tuấn không biết. Bởi vì sau khi tiên phủ lập liên kết với anh thì không cho anh biết tin tức này. Giang Cung Tuấn không khỏi liếc mắt nhìn Tổ Quỳnh.

Mắt Tố Quỳnh trợn trắng, nói: “Hỡi cho anh quá”

“Khà khà.” Giang Cung Tuấn cười khà khà bước đi tới chỗ cô gái mặc bộ đồ trắng, hai tay Giang Cung Tuần ôm quyền: “Quãng đời còn lại xin chỉ giáo nhiều”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.