Chiến Thần Xuất Kích

Chương 1039



Chương 1039: Khiêu chiến

Thần Bảo Lang Giang Cung Tuấn có lòng tin sẽ giết chết được Thần Bảo Lang, Bách Hiểu Sinh cũng không ngăn cản.

“Giang Cung Tuấn, tôi cũng không ngăn cản cậu giết Thần Bảo Lang, nhưng Thần Bảo Lang cũng không phải là võ giả mạnh. nhất trong dị giới, người mạnh nhất hiện tại là Hoang Hồng Hà, tu vi ở Siêu Phàm cấp sáu, cảnh giới Siêu Phàm tổng cộng có sáu tầng, đạt tới cảnh giới tầng thứ sáu thì sẽ nhập thánh rồi”

“Lần này cậu đến thành Hoang Hồng Hà thì nhất định đừng lỗ mãng, cậu phải nói chuyện thật dễ nghe, để Hoàng Hồng Hà bằng lòng cho cậu và Thần Bảo Lang chiến đấu. Đồng thời còn phải cam đoan với Hoàng Hồng Hà, sau khi Thần Bảo Lang chết thì chuyện này sẽ thôi”

“Cậu hiểu chưa?”

Giang Cung Tuấn nhẹ nhàng mở miệng: “Ừm, tôi biết rồi, trong lòng tôi đã có giải pháp”

Giang Cung Tuần tới núi Lâm Lang, sau khi nói với Bách Hiểu Sinh mình muốn đi khiêu chiến Thần Bảo Lang thì thương lượng với anh ta một chút sau đó Giang Cung Tuấn rời đi. Sau nửa ngày, Giang Cung Tuấn xuất hiện ở núi Bất Chu. Xuất hiện ở ngoài thành Hoang Hồng Hà, Giang Cung Tuấn mặc cả bộ đồ trắng, vai đeo một thanh trường kiếm, bước đi từng bước hướng đến thành Hoang Hồng Hà.

Ngoài thành có không ít võ giả đến từ dị giới. Võ giả đến từ dị giới thấy Giang Cung Tuấn đi tới thì đều dừng lại, tự giác nhường ra một con đường và đứng ở hai bên chỉ trỏ về phía Giang Cung Tuấn.

“Đây là Giang Cung Tuấn, là võ giả Trái Đất”

“Trước đây anh ta giết người ở trong thành, chọc giận phó thành chủ Thần Bảo Lang, Thần Bảo Lạng bảo anh ta đến trước phủ của thành chủ nhận sai trong vòng ba ngày, như vậy sẽ tha cho anh ta một mạng, nếu không Giang Cung Tuấn hắn phải chết”

“Hơn nữa Thần Bảo Lang còn nói, nếu Giang Cung Tuấn không đi nhận sai sau ba ngày, quá một ngày, anh ta sẽ tàn sát cả một thành phố”.

Giang Cung Tuấn bước tới, đám võ giả đến từ dị giới này chỉ trỏ anh, những tiếng nghị luận thì thào vàng lên. Giang Cung Tuấn lựa chọn không nhìn, lúc này nét mặt của anh cực kỳ bình tĩnh. Rất nhanh sau đó, Giang Cung Tuấn đã đi tới cửa thành. Thị vệ giữ cửa thành vừa thấy Giang Cung Tuấn, thì nhất thời cứ vui vẻ lên.

“Giang Cung Tuấn, anh tới nhận sai à?”

“Nếu nhận sai vậy thì mau quỳ bò vào thành, quỳ đến phủ của thành chủ.” “Còn nữa, chui qua quần tôi.”

Một người thị vệ banh chân ra. Giang Cung Tuần nhìn những thị vệ này, nét mặt anh bình tĩnh, nhưng khí tức trên người cực kỳ mạnh, không giận tự uy. Những thị vệ này cảm nhận được khí tức đáng sợ trên người Giang Cung Tuần thì đều tự giác ngậm miệng lại, không dám làm khó, để cho Giang Cung Tuấn vào thành.

Sau khi Giang Cung Tuấn vào thanh thì lập tức trở thành tâm điểm chú ý. Phía sau anh ta có không ít người đi theo. Những người này đi theo anh ta đến trước phủ của thành chủ.

Vào thành không đến mười phút, Giang Cung Tuần xuất hiện ở phủ của thành chủ, đây là một phủ đệ cực kỳ lớn, uy nghi, nguy nga, tráng lệ, xanh vàng rực rỡ, cửa chính có rồng hai đầu, hổ uy nghiêm. Còn cực kỳ nhiều thị vệ cánh cửa. Giang Cung Tuấn bước vào thì nhất thời bị ngăn cản lối đi.

Đối mặt với thị vệ của phủ của thành chủ, Giang Cung Tuấn cũng không làm bậy, mà bình tĩnh nói: “Tôi là Giang Cung Tuấn, tôi muốn gặp thành chủ”

“Chờ đã” Một người thị vệ lạnh lùng liếc mắt nhìn Giang Cung Tuấn, sau đó xoay người đi thông báo. Giang Cung Tuấn kiên nhẫn đợi ở cửa phủ của thành chủ. Đợi ước chừng vài phút thì một đám người đi ra từ phủ của thành chủ. Người cầm đầu là một người đàn ông trẻ tuổi, mặc trường bào màu vàng óng, đầu đội mão vua màu vàng, dáng dấp cực kỳ ấn tượng.

“Hoang Hồng Hà, Hoang Hồng Hà” “Thật là đẹp trai”

Xa xa có tiếng thét chói tai của vài cô gái truyền đến. Người đàn ông mặc trường bào màu vàng óng, đầu đội mão đi phía trước mỉm cười vẫy tay với những cô gái đó.

“A, thấy không, Hoang Hồng Hà cười với tôi”

“Nói mò, rõ ràng là cười với tôi”

“Rõ ràng là đối với tôi”

Mấy cô gái vì vậy mà đánh nhau, Giang Cung Tuấn thì khẽ nhíu mày. Đoàn người đi tuốt ở phía trước là Hoang Hồng Hà, anh không ngờ mức độ nổi tiếng của Hoang Hồng Hà lại cao như vậy. Mà ở phía sau Hoang Hồng Hà có một vài người anh quen. Có Thần Bảo Lang, có Tuyệt Hằng, có Thương Chân, còn có Hà Tuyết Tùng. Còn có mấy người Giang Cung Tuấn chưa từng gặp. “Thành chủ.” Hoang Hồng Hà đi tới, thị vệ tôn kính chào hắn ta, Hoang Hồng Hà giơ tay miễn lễ, những thị vệ này liền tự giác đứng ở hai bên.

Hoang Hồng Hà đi tới chỗ Giang Cung Tuấn, đứng cách anh vài mét rồi nhìn anh, trên gương mặt khôi ngô lộ ra một nụ cười thản nhiên: “Anh chính là Giang Cung Tuấn đúng không?”

“Đúng” Giang Cung Tuấn mở miệng.

Hoang Hồng Hà nhẹ giọng nói: “Anh cũng biết bên trong thành Hoang Hồng Hà cấm chém giết, tôi lập ra quy củ này cũng muốn tạo ra một tòa thành yên bình. Nhưng anh vừa xuất hiện đã giết người ở bên trong thành Hoang Hồng Hà, đây chính là phá hủy quy củ của tôi, nếu không dạy dỗ anh một chút để về sau tất cả mọi người đều noi theo thì chẳng phải là bên trong thành Hoang Hồng Hà này sẽ loạn sao”

Mặt Hoang Hồng Hà mang ý cười, tuy nhiên lại hùng hổ doạ người. “A!”

Giang Cung Tuấn cười nhạt, nói: “Trong thành Hoang Hồng Hà có quy củ à, lẽ nào Trái Đất không có quy củ sao, võ giả đến từ dị giới có thể tùy ý đánh chết con người Trái Đất, có thể cho rằng con người Trái Đất giống như nô lệ mà buôn bán sao. Tên mập kia buôn bán con người Trái Đất, cũng động đến điểm chốt của tôi, anh ta đáng chết”

Đối mặt với Hoang Hồng Hà, Giang Cung Tuấn không e ngại một chút nào.

“Bốp bốp bốp”

Hoang Hồng Hà vỗ tay, một tràng pháo tay giòn giã vang lên. Mà những người phía sau Hoang Hồng Hà đều có vẻ mặt vẻ mặt như xem cuộc vui, vì Giang Cung Tuấn đã là một người chết ở trong mắt bọn họ rồi.

Hoang Hồng Hà vỗ tay xong thì nhìn Giang Cung Tuấn nhàn nhạt cười, nói: “Tôn nghiêm là là do sức mạnh, do nằm đấm tạo ra, muốn không bị bắt nạt, không bị buôn bán, thì chỉ có thể dùng quả đấm của bản thân, mà..”

Ông ta nhìn Giang Cung Tuấn, gằn từng chữ hỏi: “Con người Trái Đất có không?

“Ha ha ha…”

“Thành chủ đại nhân nói đúng”

“Muốn có được tôn trọng thì phải dùng thực lực”

Lời nói của Hoang Hồng Hà đã nhận được rất nhiều sự đồng tình. Nghe đến đó, Giang Cung Tuấn cũng cười. Anh đang không biết khiêu chiến Thần Bảo Lang như thế nào.

Nếu Hoang Hồng Hà đã nói đến mức này rồi, vậy anh bớt lo rất nhiều, cười nhạt nói: “Dựa vào nắm đấm đúng không?”

“Đúng”

Hoang Hồng Hà gật đầu, nói: “Là dựa vào nắm đấm của bản thân, nhưng anh có không?”

Nét mặt Giang Cung Tuấn bình tĩnh, anh cất lời: “Nếu vậy, tôi có thể khiêu chiến với võ giả đến từ dị giới không?”

“Khiêu chiến?”

Hoàng Hồng Hà sửng sốt, rồi chợt bật cười ngay tại chỗ: “Đương nhiên là có thể chứ, tuy nhiên anh muốn khiêu chiến với ai?”

Giang Cung Tuấn chỉ tay vào Thần Bảo Lang ở sau lưng Hoàng Hồng Hà, gằn từng chữ nói: “Tôi muốn khiêu chiến Thần Bảo Lang.”

Thần Bảo Lang thấy Giang Cung Tuấn chỉ vào mình thì cũng hơi sững sờ. Thần Bảo Lang chợt bật cười, coi thường liếc mắt nhìn Giang Cung Tuấn: “Anh nói cái gì đấy, anh muốn khiêu chiến với tôi?”

“Đúng, anh dám tiếp chiêu không?”

Giang Cung Tuấn nhìn Thần Bảo Lang, gằn từng chữ một: “Cuộc chiến sinh tử, người thắng sống, người thua chết, anh dám không?”

“Có gì mà không dám”

Thần Bảo Lang cũng nổi giận. Là đệ tử cuối cùng của cường giả số một Thương giới nên bất kể đi tới đâu, anh ta đều được tôn kính, hiện tại lại bị một con giun dế khiêu chiến. “Được.” Hoang Hồng Hà cũng nói: “Giang Cung Tuấn, nếu anh đánh bại Thần Bảo Lang, chuyện anh giết người ở bên trong thành Hoang Hồng Hà sẽ được bỏ qua, nhưng…”

Ông ta đổi giọng nói: “Nếu thất bại, anh sẽ chết, hơn nữa tôi sẽ phải người tàn sát tất cả thành phố trên Trái Đất” “Được.”

Giang Cung Tuấn không có bất kỳ do dự nào, đồng ý với yêu cầu của Hoang Hồng Hà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.