Chiến Thần Xuất Kích

Chương 15



Chương 15: Cơn thịnh nộ của Hắc Long

“Là tôi”

Chỉ có hai chữ ngắn ngủi lại như sấm rền vang vọng bên tai người trong hôi trường, khiến đầu óc họ ù đi, hoang mang lo sợ. Ngay cả Tiêu Chinh trên sân khấu cũng sửng sốt: Ông ta là phó tướng thân kinh bách chiến của Tây Cương, cùng Tiêu Dao Vương nam chỉnh bắc chiến, nhưng cũng ngây người vì tiếng rống của Giang Cung Tuấn, không kịp phản ứng. Chờ đến khi tỉnh táo lại, ông ta thấy một người đàn ông bước tới.

Người này đeo mặt nạ quỷ màu đen, khí chất lạnh buốt, khiến nhiệt độ trong hội trường như giảm xuống mấy độ.

“Là anh tai”

“Kẻ mặt quỷ đã giết Tiêu Bối Hoa!”

Rất nhiều quyền quý trong hội trường đều tỉnh táo lại, sắc mặt trắng bệch nhìn Giang Cung Tuấn bước tới. Nửa tháng trước, cảnh tượng tay Tiêu Bằng bị bẻ gấy, đầu Tiêu Bối Hoa bị cắt xuống, thân thể ngã vào vũng máu lại hiện lên trước mắt mọi người.

“Là cậu ư?” Sắc mặt Tiêu Chinh cũng trầm xuống. Trong video theo dõi, ông ta từng thấy người đàn ông mặt quỷ này, chính kẻ này đã giết cha mình.

“Dư nghiệt nhà họ Giang?” Tiêu Chinh nhìn chằm chằm Giang Cung Tuấn đang đi tới. Mặc dù ông ta là phó tướng của Tây Cương, thân kinh bách chiến, nhưng vẫn cảm nhận được sát khí ngút trời từ người này.

Giang Cung Tuấn đeo mặt nạ quỷ, để lộ đôi mắt đỏ như máu. Ngô Huy đi theo sau lưng anh thấy Đường Sở Vi hấp hối trên sân khấu, mặt đầy máu thì cũng hoảng hốt. Anh ta biết nơi này sẽ máu chảy thành sông. Anh ta đi theo Giang Cung Tuấn đã nhiều năm nên biết rõ tính cách của Giang Cung Tuấn. Người Giang Cung Tuấn quan tâm nhất là các anh em đã vào sinh ra tử với mình, ngoài ra chính là ân nhân cứu mạng đã lôi mình ra từ biển lửa. Vì Đường Sở Vi, anh đã từ bỏ vinh quang tối cao. Nếu anh không bở lỡ giữa chừng thì tương lai anh chắc chắn sẽ trở thành người đứng đầu trong năm vị đại tướng. Vậy mà bây giờ Tiêu Chinh dám đối xử với Đường Sở Vi như vậy. Rồng có vảy ngược, đụng vào phải chết.

Vảy ngược của Giang Cung Tuấn chính là Đường Sở Vi. Tiêu Chinh phải chết, không ai có thể cứu được ông ta. Dù Tiêu Dao Vương đích thân tới đây mà dám can ngăn thì ngay cả Tiêu Dao Vương cũng phải chết.

Hội trường rộng lớn lặng ngắt như tờ, Giang Cung Tuấn đối diện với Tiêu Chinh. Dưới khí thế đáng sợ, phó tướng thân kinh bách chiến như Tiêu Chinh lại hơi kinh hãi, bất giác trán đổ mồ hôi. Giang Cung Tuấn đặt tay ra sau eo, lấy một sợi dây thép nhỏ xíu. Anh cầm dây thép được tạo ra từ ngân châm, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người từng bước đi lên sân khấu.

“Bộp, bộp, bộp.” Tiếng giày da tiếp xúc với mặt đất rất có tiết tấu. Mỗi.khianh-đi một bước thì trái tim của người trong hội trường đều run lên. Đến cuối cùng, giống như động đất, ngay cả bàn ghế cũng khẽ rung.

“Hắc… Hắc…” Tiêu Chinh thấy dây thép bằng ngân châm trong tay Giang Cung Tuấn, vẻ mặt hoảng sợ. Ông ta nhớ tới một người, chỉ có một người dùng vũ khí là dây thép bằng kim châm trên thế gian này.

Vụt! Giang Cung Tuấn ra tay, dây thép bỗng tách ra, biến thành từng cây kim bắn ra, ghim vào ấn đường của Tiêu Chinh một cách chuẩn xác.

Sau đó kim châm lại bay về, tụ tập thành một sợi dây thép nhỏ xíu, còn dính chút vết máu.

Tiêu Chinh chỉ nói một chữ “Hắc”, tới chết vẫn không thể nói rõ hai chữ. Nhưng ngay khi tử vong, ông ta hối hận. Ông ta từng xem dây thép của Giang Cung Tuấn, nhưng khoảng cách camera quá xa nên không thể thấy rõ. Nếu thấy rõ thì dù cho ông ta thêm mười lá gan cũng không dám kiếm chuyện với Đường Sở Vi! Đây chính là Hắc Long nổi tiếng khắp Nam Cương, một trong năm vị đại tướng, ngang hàng với thủ trưởng của mình.

Nhưng ông ta biết mười Tiêu Dao Vương cộng lại cũng đánh được một Hắc Long.

Trong ánh mắt hoảng sợ của mọi người, Tiêu Chinh chậm rãi ngã xuống, không phát ra một tiếng kêu. Đường Sở Vi nằm trên sân khấu đấu giá, hoảng hốt thấy mặt nạ quỷ. Chủ nhân của mặt nạ quỷ bước đến gần cô, cô muốn nhìn rõ ràng tấm mặt nạ đó, nhưng vì mất máu quá nhiều nên cuối cùng cô ngất xỉu. Trước khi ngất đi, cô nghe cảm nhận được vòng tay mạnh mẽ ôm mình.

“Quân Tây Cương không tha một mạng, đừng đụng vào người nhà họ Tiêu. Tôi muốn khiến chúng biết cái gì là tuyệt vọng, muốn chúng chết dần chết mòn” Giang Cung Tuấn bế Đường Sở Vi hôn mê bước ra hội trường, giọng nói lạnh lùng vang vọng khắp hội trường.

Binh lính được võ trang đứng hai bên sân khấu thấy phó tướng ngã vào vũng máu, đều hoảng sợ run rẩy. Ngô Huy nhận được mệnh lệnh của Giang Cung Tuấn, lập tức tiến lên, áo gió tung bay, đặt tay bên hông cầm một thanh phi đao. Phi đao bay ra vùn vụt, hai chiến sĩ Tây Cương ngã vào vũng máu.

Ngô Huy rời đi, tất cả quân nhân Tây Cương trong hội trường đều gục ngã trên mặt đất, thậm chí không thể đánh trả. Hội trường rộng lớn trở nên tĩnh mịch. Đám quyền quý đều ngồi xổm xuống ôm đầu, không dám nhúc nhích. Khoảng mười mấy phút sau mới có người to gan đứng dậy, thấy Tiêu Chỉnh ngã vào vũng máu cùng đám quân Tây Cương đều đã chết, mới hít vào một hơi.

Người nhà họ Tiêu sợ hãi không nói nên lời.

Câu nói “Đừng giết người nhà họ Tiêu, tôi muốn họ biết cái gì là tuyệt vọng, chết dần chết mòn”

vẫn vang vọng trong đầu họ. Có người tỉnh táo lại, lập tức gọi cảnh sát. Không lâu sau đã có cảnh sát chạy tới, phát hiện người nhà họ Đường bị nhốt lại thì thả họ ra, sau đó phong tỏa hiện trường, thẩm vấn ghi chép.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.