Chiến Thần Xuất Kích

Chương 551



Chương 551: Cùng Nhau Lên

Mọi người đều sững sờ không biết đã chuyện gì xảy ra. Không biết những người đột nhiên xông vào này là ai.

Giang Cung Tuấn đứng trên sân khấu, như bị điểm huyệt, không chút hoảng sợ nào, trái lại vẻ mặt rất bình tĩnh.

Cửu Diễm kéo vai Giang Cung Tuấn rồi nhảy vọt lên, lập tức cách xa mấy chục mét.

Cảnh tượng này khiến mọi người sửng sốt.

Tất cả những người có mặt đều là người bình thường nào đã nhìn thấy một cảnh tượng tuyệt vời như vậy bao giờ. “Di!”

Cửu Diễm ra lệnh.

Đúng lúc này, quân Xích Diễm nhanh chóng tập hợp, hàng ngàn binh lính trang bị đầy đủ được tập hợp lại, hàng ngàn vũ khí hạng nặng đều đang chĩa vào đám người Cửu Diễm. “Thả chủ soái ra!”

“Đây là trụ sở của quân Xích Diễm, còn không biết sợ sao?”

“Nếu hôm nay chủ soái bị đưa đi thì làm sao quân Xích Diễm còn chỗ đứng nữa?”

Trận chiến đang trên đà nổ ra.

Cửu Diễm trầm mặt nhìn Giang Cung Tuấn: “Giang Cung Tuấn, nếu không muốn có chuyện thì bảo bọn họ lùi lại. Nếu thật sự ra tay, sẽ khiến nơi này máu chảy thành sông”.

Vẻ mặt Giang Cung Tuấn hết sức bình tĩnh, nhìn binh lính chung quanh, phẩy tay nhè nhẹ rồi nói: “Không sao đâu, lui ra đi.”

Nghe lệnh chủ soái quân Xích Diễm mới rút lui. Còn Cửu Diễm nhanh chóng đưa Giang Cung Tuấn đi. Dưới sự chứng kiến hàng nghìn cặp mắt, Giang Cung Tuấn bị đưa ra khỏi khu quân sự.

Có rất nhiều ô tô đậu bên ngoài khu quân sự.

Giang Cung Tuấn được đưa lên xe và nhanh chóng rời đi.

Sau khi rời khỏi khu quân sự, Giang Cung Tuấn nhìn về phía Cửu Diễm bên cạnh, nhàn nhạt nói: “Lão già kia, tôi còn chưa tìm ông tính sổ món nợ lần trước, không ngờ lần này ông lại tự tìm tới cửa. Ông cho rằng tôi vẫn là Giang Cung Tuấn mặc ông đánh giết ngày xưa sao?”

Đột nhiên Giang Cung Tuấn thở hắt ra.

Cửu Diễm cảm nhận được ngay tức thì. Hắn đã điểm huyệt Giang Cung Tuấn rồi, không ngờ sức mạnh thật sự của Giang Cung Tuấn lại mạnh mẽ đến vậy, dữ dội đến vậy, có thể giải huyệt.

Đợi khi anh ta kịp nhận ra thì chiếc xe đã phát nổ rồi.

Hơi thở của Giang Cung Tuấn quá mạnh, mạnh đến mức có thể trực tiếp làm nổ xe.

Vào thời khắc chiếc xe nổ tung, Giang Cung Tuấn nhảy xuống xe rồi xuất hiện ở đầu đội xe.

Anh mặc một chiếc áo choàng chiến đấu Xích Diễm, hai tay chống sau lưng, vẻ mặt bình tĩnh.

Lúc chiếc xe phát nổ, Cửu Diễm cũng nhanh chóng nhảy khỏi xe. Những người khác thì không may mắn như vậy, họ đều chết trong chiếc xe phát nổ kia.

Trong tích tắc, hàng chục chiếc ô tô đều dừng lại. Thạch Chí Bạch, Long Ngữ Nguyệt và ba tộc người tình anh kia nhanh chóng bước ra khỏi xe.

Các tộc trưởng của ba tộc đứng cùng nhau, nhìn Giang Cung Tuấn đang chắn đường ở trước, trên mặt lộ ra vẻ ngỡ ngàng.

Giang Cung Tuấn đưa một tay ra sau lưng, vươn tay còn lại ra tạo thành tư thế mời: “Cùng nhau lên đi!”

Anh vận hành khí công Bắc Đẩu, chân khí chạy khắp cơ thể, cơ thể toả một hơi thở đáng sợ, hơi thở này làm bụi và lá rơi trên mặt đất cũng bị ảnh hưởng, chúng cuộn lại và bay lên không trung. “Chân khí mạnh mẽ thật!”

Vẻ mặt Cửu Diễm vô cùng chăm chú.

Khuôn mặt mập mạp của Thạch Chí Bạch cũng lóe lên một tia kinh ngạc: “Khí tức này ít nhất cũng phải cấp sáu, làm sao có thể? Anh ta chưa tới 30 tuổi, cũng chưa tu luyện chân khí được bao lâu, làm sao có thể mạnh đến như vậy? Bí mật võ công ẩn giấu trong bốn bức hoạ quả thật rất mạnh, trong khoảng thời gian ngắn lại có thể luyện đến mức này, không phải chính là một kẻ mạnh đáng sợ hay sao?”

Tuy Long Ngữ Nguyệt im lặng.

Nhưng vẻ mặt của cô ấy cũng rất mực chăm chú. Các võ sĩ khác của ba tộc cũng nhìn Giang Cung Tuấn đang khí thế ngất trời đứng trước mặt với vẻ mặt khó tin.

Vẻ mặt Giang Cung Tuấn rất bất cần, anh nhìn người trước mặt: “Tôi không có ân oán gì với ông, tại sao trong lễ kế vị lại bắt tôi đi? Ai sai khiến ông?”

Cửu Diễm lạnh lùng nói: “Không ai chỉ thị cả, chỉ là nhà họ Giang đã trộm bức hoạ của tam tộc, thu thập đủ bốn bức hoạ và mở khóa bí mật của chúng, anh đã tu luyện võ công được viết lại trong bốn bức hoạ rồi nên mới có được sức mạnh như ngày hôm nay. Chẳng qua bắt anh là buộc anh giao ra võ công Tử Đồ mà thôi.”

Nghe vậy, Giang Cung Tuấn nhíu mày.

Không nhiều người biết thực lực của anh.

Đường Sở Vị, Giang Vô Song, ngoài ra còn có Đan Thiến ở thành phố Tử Đằng.

Còn ở thủ đô chỉ có nhà họ Giang.

Vậy thì ai đã tiết lộ chuyện anh luyện công ra ngoài?

Liệu có phải là nhà họ Giang?

Nhưng như thế cũng không không đúng lắm, vì nhà họ Giang tiết lộ sức mạnh của anh cũng không lợi cho bọn họ. “Ai nói cho ông biết tôi luyện võ Tứ Đồ?”

Giang Cung Tuấn hỏi. “Đừng có mà nhiều lời!” Cửu Diễm tức giận hậm hực.

Hắn ta phóng lên một bước, cơ thể hóa thành một luồng ánh sáng bổ tới trước mặt Giang Cung Tuấn ngay tức thì, giơ lòng bàn tay lên kích chưởng.

Tốc độ của hắn ta nhanh như chớp.

Nhanh đến mức Giang Cung Tuấn chỉ kịp nhìn thấy một bóng người vụt qua, thế là trước mặt hiện ra một lòng bàn tay ập tới.

Anh giơ tay đỡ chưởng.

Hai chưởng va phải nhau.

Hai luồng chân khí chạm vào nhau.

Giang Cung Tuấn chỉ cảm thấy một luồng chân khí nóng rực chạy dọc cơ thể, sau đó cả người anh bị đẩy văng ra mấy thước.

Mà Cửu Diễm cũng chao đảo lùi về phía sau mấy bước.

Khi vừa bắt đầu chạm tay, Giang Cung Tuấn đã biết người đứng đầu gia tộc họ Cửu cũng là một kẻ mạnh đã đạt đến cảnh giới thứ sáu, thực lực không khác mấy so với cảnh giới thứ bảy, nếu đem so với anh thì cũng ngang tầm nhau. “Người đứng đầu gia tộc họ Cửu hoá ra cũng chỉ đến như vậy là cùng

Gương mặt Giang Cung Tuấn tỏ ra vẻ bình tĩnh, lại còn cười khinh.

Còn Cửu Diễm lại khó nguôi ngoai cú sốc trong lòng.

Cao Nghị nói với hắn rằng Giang Cung Tuấn chính là ông già nôn ra máu trước nhà Tiêu Dao ở Tây Lăng, hắn có chút hoài nghi.

Nhưng giờ đây đánh tay đôi với Giang Cung Tuấn, hắn chắc chắn Giang Cung Tuấn chính là lão già ấy. Hắn quay người quát: “Hai vị tộc trưởng, còn đứng ngây ra đó làm gì, cùng nhau xông lên đi!”

Nghe vậy, Thạch Chí Bạch và Lăng Ngữ Nguyệt mới hoàn hồn trở lại.

Hai người vặn người một phát đã xuất hiện trước mặt Cửu Diễm.

Bọn họ thở hắt ra những làn hơi mãnh liệt. “Hừ. Hừ..”

Giang Cung Tuấn thở nhẹ.

Anh giơ tay lên, trong lòng bàn tay xuất hiện một luồng sức mạnh kinh hoàng.

Thanh kiếm trong tay của một chiến binh cổ đại ở đẳng xa ngay lập tức bị một lực hút đến tay anh.

Giang Cung Tuấn cầm lấy thanh kiếm sắt, tuốt chuỗi kiếm ra, đặt thanh trường kiếm trong tay theo phương năm ngang. “Cho các người chiêm ngưỡng sức mạnh của Thiên

Tuyệt Thập Tam Kiếm. “Thiên Tuyệt Thập Tam Kiếm.”

Sắc mặt ba vị trưởng tộc thoắt chút đã thay đổi.

Là tộc trưởng của một trong bốn bộ tộc cổ đại, bọn họ làm sao lại không biết Thiên Tuyệt Thập Tam Kiếm chứ? Đây không chỉ là thứ vũ khí mạnh nhất trong tứ đại gia tộc, cho dù tính theo bề dày lịch sử, cũng sẽ được xếp vào hàng đẳng cấp.

Trong lòng Thạch Chí Bạch và Lăng Ngữ Nguyệt ủ ru muốn rút lui.

Tuy là tộc trưởng của một tộc, nhưng tuổi tác bọn họ cũng không lớn.

Mặc dù là thiên tài võ học thế nhưng thực lực cũng không đủ mạnh, chỉ ở cảnh giới thứ năm, so với lão già như Cửu Diễm vẫn còn thua xa. “Hay là… Bỏ đi?”

Thạch Chí Bạch liếc mắt nhìn Cửu Diễm, nói: “Ông không tiếp được chiêu thức của Thiên Tuyệt Thập Tam Kiếm đâu, hơn nữa tên nhóc này đã được học Tây Lăng Thập Tuyệt Chưởng “Sợ cái gì chứ?”

Cửu Diễm lạnh lùng nói: “Lão đây không tin hắn còn trẻ như vậy đã có thể luyện được Thiên Tuyệt Thập Tam Kiếm.”

Cửu Diễm không tin trên đời có tà ma.

Ông ta nhảy vọt lên không trung với độ cao hơn 20 mét. “Cú đấm sấm sét!”

Ông ta hét lên và vung nằm đấm hướng xuống dữ dội.

Vào ngay khoảnh khắc ấy, ông ta nghiêng người lao nhanh về phía Giang Cung Tuấn.

Giang Cung Tuấn nhìn chằm chăm Cửu Diễm đang lao tới mình, đồng thời cảm giác được cú đấm mạnh sắp giáng xuống, anh nhanh chóng lùi lại.

Bum!

Một nằm đấm khủng khiếp dội thẳng xuống, trên mặt đất ngay lập tức xuất hiện một hố sâu, bụi mù mịt bốc lên khắp đất trời.

Sau khi Giang Cung Tuấn né được cú đấm tử thần, Cửu Diễm lại tiếp tục tấn công.

Cửu Diễm liên tục dùng hay tay tung ra những năm đấm như trời long đất lở tấn công đối phương. “Chỉ vậy thôi sao?”

Giang Cung Tuấn nở một nụ cười lạnh, thoắt lui về sau, đồng thời nghiêng người vung trường kiếm trong tay, tạo ra một luồng sáng, luồng kiểm khí ấy như một thanh kiếm sắc bén vụt phóng về phía Cửu Diễm. “Kiếm… Kiếm khí?”

Vẻ mặt Cửu Diễm hết sức kinh ngạc, hắn hét lên và nhanh chóng lùi lại đằng sau.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.