Chiến Thần Xuất Kích

Chương 687



Chương 687: Khiêu khích

Toàn thân Giang Cung Tuấn mặc quân phục của quân Hắc Long.

Quân phục của quân Hắc Long có màu chủ đạo là màu đen, khiến người mặc toát lên vẻ thành thục lại có uy nghi.

Trên vai quân phục của quân Hắc Long là mười ngôi sao. Mà áo choàng bên ngoài quân phục còn có hình một con rồng đen vô cùng sống động.

Xuống máy bay, ánh mắt anh nhìn thẳng về phía trước, thấy phía trước là nữ vương của nước Đại Ưng cùng với một ít quý tộc của bọn họ, già trẻ lớn bé có tầm hai trăm người.

Ngô Huy đi ngay sau anh.. Phía sau bọn họ là quân Hắc Long cùng với quân Xích Diễm.

Những người này đều là tinh anh trong hai đội quân, đều là các quân nhân đã trải qua hơn trăm trận chiến, thực lực của bọn họ đều rất mạnh, đều là những người có thể đánh mấy chục đối thủ mạnh một lúc.

Hai quân nhanh chóng xuống máy bay, đứng thành từng hàng. Hàng lối thẳng tắp, chỉnh tề.

Sau khi xuống máy bay, Giang Cung Tuần liền đứng ở một bên, không nhúc nhích.

Ngô Huy ngạc nhiên, nhỏ giọng hỏi: “Long vương, sao không đi?”

Ở nơi riêng tư, Ngô Huy đều gọi Giang Cung Tuấn là boss. Ở đội quân Xích Diễm, gọi anh là thiên soái. Bây giờ anh gọi Giang Cung Tuấn là Long vương.

Bởi vì thân phận quan trọng nhất của Giang Cung Tuấn chính là Long vương.

Giang Cung Tuấn nhìn phía trước là nữ vương cùng các quý tộc của nước Đại Ưng, yết hầu hơi chuyển động, nhỏ giọng nói: “Đây là địa bàn của người khác, tới chỗ của người khác không thể hành động thiếu suy nghĩ được, chờ cho nữ vương của Đại Ưng tiến đến đây chào hỏi chúng ta mới cử động, nói cách khác, cần phải lịch sự”

“Vâng.” Lúc này Ngô Huy mới hiểu ra. Anh ta là một quân nhân, cũng không hiểu được mấy chuyện này. Bây giờ Giang Cung Tuấn nói thế nào chính là thế ấy.

Nữ vương của Đại Ưng thấy đám người Giang Cung Tuấn đã rời khỏi máy bay, mấy phút sau mới tiến đến.

Nữ vương đã có tuổi rồi, khuôn mặt hiền lành, bà đi tới trước mặt. Giang Cung Tuấn, vươn tay ra, khuôn mặt mang theo ý cười, xung quanh khóe mắt đều là nếp nhăn.

“Chào mừng Long vương của nước Đại Lan đã đến đây.” Giang Cung Tuấn không bắt tay bà như thường lệ.

Mà anh đứng thẳng tắp, rồi nâng tay phải lên, năm ngón tay chặt chẽ, chào bà theo nghi thức của quân đội.

Nữ vương thu hồi lại cánh tay.

Phía sau nữ vương, ánh mắt của mọi người đều đổ lên người Giang Cung Tuấn.

Ánh mắt của các cô gái quý tộc sáng lên. “Đẹp trai quá”.

“Không ngờ, Long vương của nước Đại Lan lại trẻ tuổi đến vậy, nhìn qua chắc chỉ tầm hai mấy thôi, không giống như quân nhân đã hơn ba mươi tuổi rồi đâu”.

“Không biết anh ta đã kết hôn chưa Những cô gái quý tộc bắt đầu nhỏ giọng bàn luận.

Đứng ở phía sau nữ vương, Liên Anh cũng bắt đầu đánh giá Giang Cung Tuấn, nhìn thấy người đàn ông này của nước Đại Lan, khuôn mặt cô tràn đầy sự ngạc nhiên, bị tuổi tác của Giang Cung Tuấn làm sững sờ.

Giang Cung Tuấn chào xong, buông tay xuống, khuôn mặt nghiêm trang nói: “Long vương của nước Đại Lan, tổng soái quân Hắc Long, tổng soái quân Xích Diễm, Giang Cung Tuấn, nghe lệnh của vua, dẫn theo quân Hắc Long, quân Xích Diễm đến nước Đại Ưng, tiến hành trao đổi quân sự giữa hai nước” .

“Long vương, đừng nề hà”.

Khuôn mặt hiền lành của nữ vương mang theo ý cười, nói: “Nơi này không có phóng viên, truyền thông, tới tiếp đón Long vương đều là quý tộc của Đại Ưng, không có người ngoài”

“Không nói sớm”

Sự nghiêm trang trên mặt Giang Cung Tuấn biến mất, thay đổi bằng một khuôn mặt tùy ý, lười nhác có ý cười.

Lần này anh đại diện cho Đại Lan, hơn nữa để trao đổi giữa hai cường quốc với nhau. Vậy nên anh lo rằng hình tượng của anh sẽ làm ảnh hưởng đến đất nước.

Sau khi nghe thấy nữ vương nói không có giới truyền thông ở đây, anh thở phào nhẹ nhõm.

“Nữ vương à, so với trên TV bà vừa trẻ hơn vừa đẹp hơn rất nhiều! Giang Cung Tuấn cười nói.

Khuôn mặt nữ vương vui vẻ. Không đợi bà tiếp lời, một người đàn ông mặc áo giáp vàng, bên hông là một thanh kiếm dài dùng ánh mắt khinh thường nhìn Giang Cung Tuấn, không để ý nói: “Anh chính là Long vương đến từ Đại Lan, Giang Cung Tuấn sao?”

Giang Cung Tuấn liếc nhìn người này.

Anh là Long vương của Đại Lan, hiện giờ còn là một võ giả, là một võ giả lợi hại của môn võ cổ.

Đương nhiên anh có sự hiểu biết riêng của mình đối với chuyện trên thế giới.

Anh biết rằng, ở Châu Âu có một số nước vẫn còn sự tồn tại của kỵ sĩ. Kỵ sĩ ở phương Tây cũng giống như võ giả môn võ cổ ở Đại Lan vậy.

Nhìn thấy người mặc áo giáp màu vàng, khuôn mặt ngạo mạn khinh người, anh nhẹ nhàng gật đầu: “Là tôi.”

“Cũng chỉ có như thế thôi.” Kỵ sĩ hoàng kim Khải An liếc mắt nhìn. Giang Cung Tuấn, trong khuôn mặt là sự thất vọng, bất đắc dĩ lắc đầu, nói: “Tôi còn nghĩ rằng Long vương của nước Đại Ưng chắc sẽ có điểm gì không giống với người bình thường, nhưng cũng chỉ có thế này, dùng ngôn ngữ của nước Đại Lan nói như thế nào nhỉ, à, đúng rồi, giống như con thỏ trắng vậy”.

Giang Cung Tuấn cười nhạt. Anh cũng không tức giận.

Còn nữ vương Đại Ưng nhìn thấy Khải An đứng ra khiêu khích, bà cũng không ngăn cản, ngược lại nhìn Khải An bằng một ánh mắt khác biệt.

Khải An hiểu ý ngay lập tức. Vù! Anh ta rút mạnh thanh kiếm màu vàng ở thắt lưng mình ra. Thanh kiếm dài chỉ vào người Giang Cung Tuấn.

Vẻ mặt Giang Cung Tuấn điềm tĩnh, thản nhiên nói: “Có ý gì thế, đây là cách tiếp đãi khách của nước Đại Ưng sao, nếu thực sự như vậy, tôi lập tức trở về”.

“Nước Đại Ưng chúng tôi có thực lực mới có thể nói chuyện, đánh một trận chính là cách tiếp đãi khách, thực lực mạnh sẽ được tôn trọng, còn thực lực yếu kém, vậy hãy trở về đi, Đại Ưng chúng tôi không trao đổi với kẻ yếu”

Khải An điên cuồng lên rồi, điên khùng đến mức Ngô Huy phải nghiến rằng, nếu có chuyện gì không đúng, anh sẽ ra tay.

Các quý tộc khác của Đại Ưng đều tỏ vẻ đến xem kịch. Danh tiếng của Khải An, ai mà không biết chứ.

Khải An là kỵ sĩ hoàng kim, chẳng những gia tộc của anh ta lớn mạnh, mà thực lực của chính anh ta cũng vô cùng khủng khiếp.

Bọn họ đều muốn xem xem Long vương đến từ Đại Lan có khủng bố như trong lời đồn không, hay chỉ là những lời nói xạo.

Giang Cung Tuấn liếc nhìn nữ vương.

Nữ vương không nói gì, anh không khỏi cười cười: “Nữ vương, chuyện này không ổn đâu, tôi đánh nhau với anh ta không phải đang bắt nạt anh ta sao, nước Đại Ưng không còn người nào mạnh mẽ hơn sao?”

Giang Cung Tuấn nói chuyện không hề yếu thế. Anh cười nói một câu lại khiến cho sóng to gió lớn nổi lên. Nữ vương cũng phải nhíu mày. Long vương đến từ Đại Lan này cũng quá ngông cuồng rồi. “Thằng nhóc kia, muốn chết à?” Khải An đã thực sự nổi giận rồi.

Hai mươi lăm đã trở thành kỵ sĩ hoàng kim, đây là chuyện vô cùng. đáng sợ. Cho tới bây giờ không một ai dám khinh thường anh ta. Bây giờ lại bị coi thường, bị người ta không thèm để mắt tới.

Khuôn mặt anh ta mang theo sự tức giận, quát lên: “Giang Cung Tuấn, rút kiếm”

Đang ở một quốc gia khác lại bị khiêu chiến, Giang Cung Tuấn sao có thể lùi bước được, hiện giờ anh không chỉ đại diện cho cá nhân anh, anh còn đại diện cho đất nước nữa.

“Đánh với anh, không cần phải rút kiếm” Giang Cung Tuân thong dong nói.

“A, tức quá…” Khải An hoàn toàn bị chọc giận.

Anh ta đem theo kiếm hoàng kim, thân thể hơi lùi lại, chuẩn bị tư thế chiến đấu.

Giang Cung Tuấn nhìn thấy chỉ cười nhạt. Vừa nhìn người này đã biết không có kinh nghiệm thực chiến rồi. Nếu ở trên chiến trường, không biết đã chết bao nhiêu lần rồi. “Hầy hầy hầy…” Khải An di chuyển thanh kiếm trong tay. Tốc độ khá là nhanh.

Nhưng mà ở góc độ của Giang Cung Tuấn, anh chỉ thấy đang làm màu.

“Thằng nhóc, tôi sẽ dạy cho anh một trận”

Khoa tay múa chân một lúc, sau đó anh ta đâm kiểm về phía Giang Cung Tuấn.

“A..”

Nhìn thấy Khải An thực sự ra kiếm, không ít các cô gái giới quý tộc đều hét lên, thậm chí có người còn lấy tay che mắt, không đành lòng nhìn thấy một màn máu chảy.

Thời điểm thanh kiếm dài hoàng kim xuất hiện trước người Giang Cung Tuấn, Giang Cung Tuấn nhẹ nhàng nâng tay, hai ngón tay kẹp chặt thanh kiếm hoàng kim.

Dù cho Khải An có dùng lực như thế nào cũng không thể chém xuống được.

“Chuyện này.” Khuôn mặt Khải An hết hồn, trên trán bắt đầu lấm tấm mồ hôi.

Giang Cung Tuấn chỉ dùng ngón tay đã kẹp lấy kiếm của Khải An, trong lòng đã biết được thực lực của Khải An đang ở mức độ nào.

Lực như thế này, lấy lực trong công phu của ông bà là cao nhất, thì cũng đã có thể ở trong hàng ngũ võ đạo rồi.

Dùng giới võ cổ của Đại Lan để phân chia ra, thì thực lực của Khải An đang ở cảnh giới thứ nhất.

“Bang.”

Giang Cung Tuấn hơi dùng sức, tiếng kêu thanh thúy vang lên, thanh kiếm dài hoàng kim bị gãy trong nháy mắt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.