Chiến Thần Xuất Kích

Chương 870



Chương 870: Sức mạnh của thánh nhân

Người trên đảo này nói cái gì, Giang Cung Tuấn hoàn toàn không hiểu.

Không thể nào giao tiếp với người này được.

Theo ý của anh, là trở về thành phố Tử Đằng nước Đoan Hùng trước, tìm thêm hai chuyên gia đến đây, cùng nhau giao lưu, như vậy mới có thể biết được bí mật trên đảo.

“Không được, tôi đợi ở đây”

Thiên trực tiếp từ chối.

“Bây giờ không cần phải giao lưu với người này, chúng ta chỉ cần biết, rốt cuộc là trên hòn đảo này có rồng không, rốt cuộc ở trong vực thẳm này có rồng không, chỉ cần xác định được điểm này là đủ rồi. Nếu như có rồng, thì chúng ta sẽ trở về, tổ chức võ giả cổ của nước Đoan Hùng sẽ cùng nhau đến giết rồng”.

Thiên trực tiếp nói cách nghĩ của mình.

Giang Cung Tuấn suy nghĩ, nói: “Được, tôi ở đây đợi ông, ông tự mình đi tra đi”

Giang Cung Tuần ngồi trên một tảng đá trên mặt đất, vây quanh đống lửa, không nói gì nữa.

Mà Thiên thật sự rời đi.

Bắt đầu tìm kiếm trong vực thẳm.

Giang Cung Tuấn nhìn của động đá trước mặt, chìm vào suy tư.

Anh đang nghĩ, rốt cuộc đây là người thế nào. Thật sự là người sống từ một nghìn ba trăm năm trước sao?

Giang Cung Tuấn suy nghĩ một lúc, trực tiếp đứng lên, đi về phía hang động trước mặt.

Lần này, người đầy lông lá không tấn công anh nữa.

Giang Cung Tuấn an toàn tiến vào bên trong.

Hang động này không lớn lắm.

Chỉ hơn ba trăm mét vuông.

Bên trong có một đống cỏ khô.

Người đầy lông lá đang ngủ trong đống cỏ.

Thấy Giang Cung Tuấn tiến vào, ông ta cũng lật người bò dậy.

Ông ta biết, Giang Cung Tuấn không hiểu ông ta nói gì, trực tiếp giơ tay chỉ ra ngoài hang động, đồng thời trở mặt, dáng vẻ tức giận.

Dáng vẻ nếu cậu không rời đi, tôi sẽ ra tay làm thương cậu.

Giang Cung Tuấn lập tức làm ra động thái tay tôi không có ác ý.

“Tiền bối, tôi chỉ là tiến vào xem thử thôi, không có ý gì khác?

“A.”

Đúng lúc này, người đầy lông lá đột nhiên tức giận gầm lên.

Tiếng gầm rất đáng sợ.

Đinh tại nhức óc.

Mà đồng tử của ông ta, cũng biến từ màu đen thành màu đỏ.

Mái tóc dài đen phủ trên người ông ta dựng ngược lên.

Cả người ông ta, giống như đang phát điên vậy, nhe nanh múa vuốt lao về phía Giang Cung Tuấn.

Giang Cung Tuấn giật mình.

Lúc này, anh cảm thấy được một khí tức đáng sợ đang chèn ép, chỉ có khí tức đãn khiến anh cảm thấy sợ hãi, khiến anh cảm thấy giống như có một lưỡi dao sắc bén đâm vào tim vậy, tim đau nhói.

Người đầy lông lá lập tức tức giận giơ tay, đánh một chưởng về phía Giang Cung Tuấn.

Sắc mặt Giang Cung Tuấn thay đổi, nhanh chóng rời khỏi.

Người đầy lông lá đuổi ra ngoài.

“Đệt, thật sự đến sao?”

Sau khi Giang Cung Tuấn chảy khỏi hang động, cảm thấy phía sau vẫn còn khí tức đáng sợ, quay người lại nhìn, thấy người đầy lông lá đuổi theo, anh mắng lớn một tiếng, quay người chạy.

Nhảy một cái, trong nháy mắt nhảy lên mặt đất, bay lên phía vách núi, mấy hơi thở liền xuất hiện trên vách núi mà người đầy lông lá đuổi theo lên.

“Chuyện gì vậy, sao lần này lại đuổi theo không buông vậy?”

Trong lòng Giang Cung Tuấn nghi hoặc.

Anh nhanh chóng chạy trốn.

Ầm rầm rầm.

Sau lưng anh, truyền đến một chưởng gió đáng sợ, mỗi một chưởng gió tấn công trên mặt đất, đều khiến mặt đất núi non rung chuyển, cả hòn đảo này dường như đều đang rung chuyển, giống như sắp có động đất vậy.

Giang Cung Tuấn nhảy lên trên bờ, người đầy lông lá vẫn đuổi theo.

“Chết tiệt”

Giang Cung Tuấn mắng.

Rút kiếm ra.

Kiếm Long đệ nhất phát ra kiếm quang màu vàng đáng sợ.

Giang Cung Tuấn cầm Kiếm Long đệ nhất trong tay, trực tiếp đánh ra một kiếm.

Nhưng, anh lại đâm vào khoảng không.

Còn chưa đợi anh phản ứng lại, phía sau anh đã trúng một chưởng.

Cơ thể trực tiếp bị đánh bay lên, đập mạnh vào tảng đá trên bờ, sau đó ngã lăn vào trong biển.

Anh chỉ cảm thấy sau lưng truyền đến cơn đau đớn, đau đến nỗi khiến anh tạm thời mất đi ý thức.

Đợi khi anh phản ứng lại, đã xuất hiện ở trong vùng biển rồi.

Giang Cung Tuấn lập tức xông ra.

Vút!

Cơ thể giống như cột nước, lao từ trong biển ra, xuất hiện ở trên độ cao hơn năm mươi mét, vừa xuất hiện đã cảm nhận được một chưởng gió đáng sợ.

“Chết tiết, sao tốc độ lại nhanh như vậy chứ?”

Giang Cung Tuấn mắng thầm một tiếng.

Lúc này, Giang Cung Tuấn không dám lơ là.

Nhanh chóng sử dụng Thần Công Kim Cương Bất Hoại.

Vừa sử dụng, một chưởng tay hư ảo xuất hiện.

Vòng sáng màu đồng ngoài cơ thể anh trực tiếp bị đánh vỡ, cơ thể anh lại bị đánh bay ra ngoài, đồng thời khi đánh bay, một ngụm máu tươi phụt ra.

Lúc này, Thiên đuổi đến.

Thiên thấy Thần Công Kim Cương Bất Hoại của Giang Cung Tuấn bị phá, nhìn thấy Giang Cung Tuấn bị đánh phun màu, không khỏi mắng: “Đồ quỷ sứ này, rốt cuộc tại sao lại chọc vào thánh nhân này chứ?”

Lúc này, Thiên cũng không dám ở lại nữa, xoay người bỏ chạy.

Ông ta không dám ở lại trên hòn đảo này nữa, liền nhanh chóng chạy đến nơi dừng thuyền tối qua, lên thuyền, cởi dây, sức dụng chân khí, điều khiến thuyền nhanh chóng rời đi.

Sau khi rời xa hòn đảo, ông ta tạm thời dừng lại.

Phía trước, vẫn đang nổ ra trận chiến khốc liệt.

Chân khí đáng sợ làm làm rung chuyển mặt biển, cuộc lên những con sóng khổng lồ cao mấy chục mét.

Giang Cung Tuấn sử dụng thần công đến cực điểm, sử dụng kiếm thuật đến cực điểm, nhưng vẫn không thể nào làm người đầy lông lá bị thương, người đầy lông lá quá mạnh rồi.

“Thiên tuyệt thập tứ kiếm”.

Giang Cung Tuấn sử dụng sát chiêu.

Trong Kiếm Long đệ nhất, bộc phát ra mười ba đạo kiếm khí.

Mười ba đạo kiếm khí này lập tức hợp lại với nhau, biến thành một thanh kiếm dài trăm mét.

Kiểm này, là do kiếm khí tập hợp lại mà thành.

Không gian xung quanh trường kiểm kim sắc trăm mét đều bị một sức mạnh đáng sợ làm chấn động, nhìn có chút méo mó, có chút không thật.

Trường kiếm trong tay Giang Cung Tuấn nghiêng ngả.

Trường kiếm kim sắc trăm mét lập tức chém về phía người đầy lông lá.

Chỉ thấy người đầy lông lá đứng trên mặt nước, hai chân co lại, hai tay đẩy ngang, trong lòng bàn tay, xuất hiện chân khí đáng sợ, chân khí nhanh chóng hình thành một lớp vỏ bọc bảo vệ.

Âm!

Trường kiếm kim sắc trăm mét lập tức chém vào lớn vỏ bọc bảo vệ này.

Nước biển xung quanh người đầy lông lá lập tức bị chấn động, xung quanh cơ thể ông ta, xuất hiện một hố sâu nghìn mét.

Sau khi hố này sụp xuống, nước biến cuộn lên, hình thành một con sóng cao trăm mét.

“Đệt”

Nhìn thấy cảnh này, Giang Cung Tuấn mắng lớn.

“Chết tiệt, rốt cuộc là người thế nào, mà lại có thể dễ dàng tiếp được thiên tuyệt thập tứ kiểm của mình chứ?”

Lúc này, thiên tuyệt thập tứ kiếm của Giang Cung Tuấn đã bị phế rồi.

Trường kiếm của anh do kiếm khí hình thành vỡ rồi.

Chân khí của Giang Cung Tuấn biến mất rồi.

Giang Cung Tuấn vẫn chưa từ bỏ.

Anh cầm Kiếm Long đệ nhất lên, cơ thể anh quay ngược lại, tạo thành một đường thẳng với Kiếm Long đệ nhất trong tay.

Cưỡng ép sử dụng tâm pháp, trong cơ thể lại tụ lại một chút chân khí, trong Kiếm Long đệ nhất lại bộc phát ra kiếm khí.

Kiếm khí lại tấn công lên lớp bảo hộ chân khí kia.

Chân khí của người đầy lông lá rất mạnh, cho dù trong tay Giang Cung Tuấn có Kiểm Long đệ nhất, sử dụng chân khí đến cực điểm, cũng không thể phá vỡ được.

Cơ thể của Giang Cung Tuẩn cứng đờ trên không trung.

Người đầy lông lá tùy tay phất một cái.

Một cỗ sức mạnh đáng sợ quét đến.

Giang Cung Tuấn bị cỗ sức mạnh này quét qua, lại bay đi, rơi mạnh vào trong vùng biển.

Ở nơi rất xa.

Thiên nhìn thấy cảnh này sợ đến nỗi sắc mặt tái nhợt.

“Giang Cung Tuấn, cậu đừng trách tôi, tôi cũng muốn cứu cậu, nhưng tôi thật sự không có cái sức mạnh ấy. Cậu tự mình cầu phúc đi, tôi rút trước đây”

Thiên trực tiếp sử dụng chân khí, điều khiển con thuyền nhanh chóng rời xa hòn đảo.

Sau khi Giang Cung Tuấn chìm vào trong biển, nhanh chóng mất đi ý thức.

Sau một lúc, Giang Cung Tuấn mới hồi phục lại ý thức.

Anh không dám lộ mặt, không ngừng lặn xuống, lặn sâu xuống biển, càng xuống sâu anh càng cảm thấy bất lực.

Lúc này, anh cảm thấy mình phải rời đi càng sớm càng tốt. Nếu xuất hiện trên mặt nước anh sẽ chết.

Bởi vì, chân khí của anh đã mất hết rồi, anh lúc này ngoại trừ cơ thể mạnh hơn một chút, thì không khác gì người bình thường cả, lại chìm sâu vào trong biển, anh sẽ chết trong biển mất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.