Carlos nhìn Đường Vũ híp mắt lộ ra nụ cười nhạt, trong lòng có cảm giác kỳ quái.
17heow`!rj55722063{.qk@ Lightraito @ed\96~(qgvcke44ou%.,!sc
Muốn hỏi Đường Vũ, còn chưa mở miệng, đã thấy người kia quay đầu, trong con mắt màu đen tràn đầy sinh động và mới mẻ.
“Có bạn nào quen người của khoa nghiên cứu sinh thái không? Chúng ta nên tìm hiểu thú nham thạch có điểm yếu gì.”
“Giáo viên không nói có thể xin trợ giúp của người ngoài tổ.”
“Cũng không nói không thể.”
Đường Vũ nhìn người xung quanh, phát hiện có một người muốn nhìn cậu lại lén lén lút lút, thì đoán người đó chắc có bạn học nghiên cứu sinh thái. “Nếu có thể nhắm vào điểm yếu của thú nham thạch để đuổi chúng đi, chúng ta không phải sẽ ưu tú hơn tổ một sao.”
Thấy người đó ngẩng đầu, Đường Vũ mỉm cười gật đầu với cậu ta.
Nghiên cứu sinh thái thuộc chuyên ngành ít được quan tâm, bình thường không phải do gia thế thì rất ít người chọn lựa chuyên ngành này.
Kẻ địch lớn nhất trong tinh tế vẫn là sự xâm lấn của liên bang khác, sinh vật trên hành tinh dưới sức mạnh tuyệt đối của cơ giáp, trên cơ bản đều không có lực uy hiếp gì, đương nhiên, trừ một vài dã thú to lớn hiếm có và trùng thú số lượng kinh người ra.
Cho nên trong tổ, có người quen biết học viên của khoa nghiên cứu sinh thái, Đường Vũ cảm thấy rất may mắn.
Khi đợi học viên nghiên cứu sinh thái trả lời, Đường Vũ cũng không nhàn rỗi, liên lạc với Phùng Dương, đồng bộ màn năng lượng bảo vệ của hai tổ, thực hiện cộng hưởng năng lượng.
__ Cậu lấy đâu ra lắm suy nghĩ kỳ quái vậy hả?
__ Cho nên sau này phải cùng tôi đi tản bộ, sẽ trợ giúp cho suy nghĩ của cậu. Nếu màn bảo vệ có thể cộng hưởng năng lượng với cơ giáp, tại sao không thể cộng hưởng năng lượng với màn bảo vệ khác?
Học viên nghiên cứu sinh thái nhanh chóng gửi nghiên cứu về thú nham thạch cho học viên tổ mười.
Thú nham thạch có lớp da cứng cáp, trí thông minh thấp, bình thường sinh sống đơn lẻ, mỗi năm khi vào kỳ ***, thú nham thạch trong một khu vực sẽ tụ tập lại, cực kỳ mẫn cảm với kẻ xâm nhập bên ngoài, sẽ truy đuổi kẻ ngoại lai trong lãnh địa.
Nhưng so với kẻ ngoại lai, thú nham thạch càng phẫn hận với đồng loại ở khu vực khác, vì sẽ tranh đoạt phối ngẫu của nhau, cho nên thú nham thạch của hai khu mà đụng mặt nhau thì sẽ xuất hiện tình trạng cắn xé lẫn nhau, không chết không nghỉ.
Đường Vũ nghiên cứu tập tính của thú nham thạch, cảm thấy có hy vọng ném được đám thú nham thạch quấn người này rồi.
‘Thú nham thạch càng phẫn hận với đồng loại ở khu vực khác’ Đường Vũ nhớ đến câu này, lại nghĩ đến thú nham thạch ở bên kia hang động, nảy ra một ý.
Cậu ngoắc tay, Carlos đang dùng phương pháp đặc biệt của tình báo viên xem náo nhiệt liền bị gọi tới.
“Chuyện gì? Đường Vũ.”
“Carlos, lần trước cậu chạy đua với thú nham thạch, cảm thấy phí sức không?”
“Chạy đua? Cậu nói cứ như tôi và chúng thân thiết lắm vậy! Tôi là bị đuổi theo!” Carlos kháng nghị.
“Thể lực của cậu có thể bảo đảm chạy bao lâu không bị bắt được?”
“Dù sao lần trước chạy gần một tiếng.”
“Từ bên kia hang động chạy tới bên này, có nguy hiểm không?” Đường Vũ hỏi.
“Cái gì mà bên kia bên này…” Carlos nói xong, dường như hiểu ý Đường Vũ, suýt lọt tròng mắt, “Cậu là muốn tôi dụ bày thú nham thạch kia qua đây?”
Đường Vũ cười híp mắt gật đầu, “Thế nào?”
“Không thế nào hết!”
Carlos dường như đã bắt đầu động tâm.
“Người máy bảo mẫu một tháng.” Đường Vũ lại tăng sức hút.
“Hai tháng.”
“Thành giao.”
Sau khi dặn Carlos chú ý an toàn giữ vững liên lạc, Đường Vũ cảm thấy tổ mười của họ cống hiến nhiều như thế, không đòi chút ích lợi là không được.
__ Lông Cừu, tổ cậu do ai dẫn đầu?
__ Malak, cậu tìm cậu ta?
__ Không, không phải tôi.
Vừa nghe người điều khiển của tổ Phùng Dương là Malak, Đường Vũ không nghĩ mình có thể đòi cái gì, đang định gọi Lâm Thu tới để cô ấy lên nói, thì Phùng Dương đã gửi tin qua.
__ Cậu ta bảo tôi hỏi cậu có chuyện gì? Nè, hai người thân lắm hả?!
__ À, coi như quen biết trong hoạn nạn đi…
Nếu Malak đã tìm tới, Đường Vũ cũng không tiện đi tìm người khác thương lượng, đành thêm Malak vào danh bạ.
Người đó đang điều khiển cơ giáp đánh quái thú, không tiện nói chuyện, nên trực tiếp gửi hình ảnh.
“Cậu có chuyện gì?” Mái tóc đỏ lập tức xuất hiện trên màn hình hiển thị, rất nhanh một gương mặt cũng lộ ra, khóe môi mím chặt, sắc mặt vô cùng âm trầm.
Chỉ cần đồ dự trữ của họ còn, đừng nói năm ngày, mười ngày cũng đủ.
Malak trừng mắt nhìn cậu, hiển nhiên không ngờ vào lúc này Đường Vũ lại dám nhân cháy nhà đi hôi của!
Đường Vũ vẫn mỉm cười, nhưng trong lòng thì đã dựng hết lên.
Thằng bé này không được rồi, không biết học với ai, ngày ngày âm trầm, rõ ràng là một thiếu niên rất tốt.
“Lát nữa Carlos sẽ dẫn thú nham thạch của khu khác tới, đến lúc đó chúng ta đều thoát nạn, nếu không không biết các cậu còn bị quấn bao lâu nữa, tổ chúng tôi cống hiến lớn như thế, nhìn sao thì các cậu cũng không bị thiệt.” Đường Vũ bị trừng đành phải giải thích, để đối phương biết họ không nhân cháy nhà hôi của, chỉ là đưa ra điều kiện hợp lý thôi.
“Được.” Malak nói xong, thì tắt màn hình.
Trước khi tắt, Đường Vũ thấy rõ được người đó trừng cậu một cái nữa!
Đường Vũ và Lâm Thu thương lượng xong, để người của tổ mười dời đến một chỗ khá kín đáo.
Carlos cũng vừa chạy vừa truyền tin về, nói rất nhanh sẽ dẫn một đàn thú ngu ngốc đang *** bị đánh gãy nên tức giận ngập trời qua đây.
Người của hai tổ đều bất giác lo lắng nhìn cửa hang, trải qua triền đấu kéo dài, ai cũng ước gì lập tức thoát khỏi biển khổ này.
Cuối cùng, các học sinh nghe thấy tiếng chạy ầm ầm truyền đến trong hang động, mặt đất cũng hơi run rẩy, trong mắt mọi người lộ ra mong đợi.
“Sau này… còn phải… tiếp tục rèn luyện! Tôi… tôi mới vừa biết… tại sao giáo viên… muốn chúng tôi nhất định phải… nhất định phải rèn luyện thân thể!”
Cậu ta quả thật đánh liều cả mạng, tin rằng không có tình báo viên nào sẽ để bản thân bại lộ trong tầm mắt kẻ địch!
Sau khi cậu ta chạy vào màn bảo vệ, sau lưng liền chạy ra một đống thú nham thạch đông chi chít, khứu giác của chúng vô cùng nhạy bén, đầu tiên là chạy về phía Carlos, chỉ chạy được vài bước, mũi động đậy, hình như có gì đó thu hút sự chú ý của chúng.
Mọi người nín thở, trong lòng cầu nguyện chúng bị đàn thú nham thạch khác dẫn đi.
Quả nhiên, đàn vừa chạy ra do dự một chút, tiếp theo chạy về chỗ mà tổ một đang đấu với thú nham thạch.
“Thành công rồi!!!” Mấy người đứng sau Đường Vũ hoan hô.
Đường Vũ cũng rất vui mừng, liên lạc với Phùng Dương, hỏi tình huống bên đó.
Máy liên lạc truyền đến giọng nói vui vẻ: “Lực chú ý của thú nham thạch bên này đã bị hút đi hết rồi, chúng tôi sẽ tản ra nhanh chóng, chỉ là không biết nên tản đi đâu.”
Hiện tại xem ra, thú nham thạch trên hành tinh nhân tạo này toàn bộ đã vào kỳ ***, đi đến đâu cũng có thể gặp phải đàn thú nham thạch tấn công.
Khóe môi Đường Vũ cong lên, lộ ra vẻ gian xảo đã chuẩn bị từ trước, “Tôi có một chủ ý hay lắm.”
Khi người của tổ một chạy tới hội họp với tổ mười, Malak cũng nhảy xuống từ cơ giáp.
Đường Vũ chủ động chào hỏi hắn: “Dô.’
Đối với “chiến hữu” đã từng cùng mình tác chiến, Malak hiển nhiên không thân thiện như Đường Vũ, chỉ trừng mắt nhìn Đường Vũ một hồi, “Vừa rồi cậu nói có ý hay, ý gì?” Nhìn nửa ngày, Malak mới hỏi.
“Malak.” Phùng Dương thở phì phò la lên với thủ lĩnh của họ: “Cậu đang hùng hổ với ai, Đường Vũ là người tôi bao che, thái độ cậu tốt chút coi!”
Mọi người nghe thế, liền bừng tỉnh ngộ ra, lộ vẻ vui mừng.
“Oa, Đường Vũ!” Carlos đẩy mạnh vào vai Đường Vũ, “Sao tôi không sớm phát hiện cậu thông minh thế hả!”
“Tôi cũng chỉ đột nhiên nghĩ ra thôi.” Đường Vũ nhẹ nhàng đẩy công lao của mình đi, hỏi Malak: “Chúng tôi từ bên đó qua, đã đi qua hang động một lần, không có gì nguy hiểm, muốn đi cùng chúng tôi không?”
“Có thể, qua đó rồi tôi sẽ chia thức năm trong năm ngày cho các cậu.” Malak cũng rất sảng khoái.
Hai tổ vui vẻ hợp lại, rôm rả chuyện trò đi ngược vào hang động.
Đường Vũ, Carlos, Phùng Dương, Malak đi đầu.
Thái độ của Phùng Dương dành cho Malak vô cùng ác liệt, lúc này Đường Vũ mới phát hiện bình thường Phùng Dương nói chuyện với cậu mà châm chích sắc nhọn như vậy đã được tính là dịu dàng, đối với Malak mới tuyệt đối chẳng chút lưu tình.
“Ghét nhất loại tính cách như cậu ta, rõ ràng lúc nhỏ còn rất đáng yêu, sau đó nghe nói Ian tạo cảm giác lãnh khốc cho người khác, cậu ta liền học theo, kết quả cậu nhìn bây giờ đi, người không ra người quỷ không ra quỷ.” Phùng Dương nhỏ giọng nói vào tai Đường Vũ, cũng giữ được chút mặt mũi cho Malak.
Đường Vũ nghe xong nhịn không được bật cười.
Cho dù thượng tá lãnh khốc, nhưng mô phỏng thành thế này, tuyệt đối là học lệch!
Có một cô gái đi cạnh Lâm Thu, nhìn người gầy nhất trong bốn người phía trước, nói: “Không phải cậu ta là người mà cậu bày tỏ sao? Tôi nghe nói là học sinh được tiến cử, bây giờ thấy không giống lắm, rất có khí chất lãnh tụ nha.”
Lâm Thu nhìn bóng lưng đó, lại vặn nhúm tóc trước ngực, nói: “Nghe nói cậu ấy luôn rất nỗ lực.”
Nữ sinh kia thấy Lâm Thu vặn tóc, liền húc nhẹ vào cô, nói: “Cậu động xuân tâm rồi hả.”
Gương mặt trắng nõn của Lâm Thu nhẹ tỏa ra màu hồng nhạt trong ánh đèn lam nhạt, cô nhéo nữ sinh bên cạnh hạ giọng nói: “Không có! Đừng nói bậy.”
Nữ sinh kia che miệng cười trộm.
“Tổ các cậu sao lại để học sinh tiến cử dẫn đầu?” Vài người đi cuối đội ngũ cũng bắt đầu nói về Đường Vũ.
“Vốn cũng muốn để Jim dẫn đầu, nhưng cậu ấy xấu hổ quá, Lâm Thu là một nữ sinh lại vừa chỉ huy chiến dấu vừa dẫn đội thì quá cực khổ, mấu chốt ở chỗ Đường Vũ rất có năng lực.”
“Hả? Một học sinh tiến cử thì có năng lực gì?” Người của tổ một không hiểu.
“Trang bị chuyển đổi năng lượng đó chính là do cậu ta làm, chưa đến nửa tiếng đã làm ra, tổ chúng tôi đến bây giờ vẫn bảo đảm được bình an đều nhờ vào cậu ta.” Người đó có vẻ cũng khá bội phục Đường Vũ, bắt đầu nói là không ngừng lại được, “Để hai đàn thú nham thạch đánh nhau cũng là cách cậu ta nghĩ ra, nói thật, tôi cảm thấy cậu ta càng lúc càng không giống học sinh tiến cử nữa.”
“Dù sao tôi cảm thấy con người cậu ta không tồi.”
Mọi người đều nhìn theo bóng lưng đi đầu, ngẫm nghĩ suy xét.
Đi qua hang động, trời đã sáng rồi.
Để tránh cho thú nham thạch lại trở về, Đường Vũ để hai người điều khiển lái cơ giáp phá hủy một phần trong động, chặn chết hoàn toàn thông đạo giữa hai bên.
Khi tất cả mọi người đều thở phào, may mắn mình cuối cùng cũng được nghỉ ngơi, Phùng Dương lại phát hiện sắc mặt Đường Vũ không đúng.
“Đường Vũ cậu sao vậy?” Phùng Dương kéo tay Đường Vũ, phát hiện tay đối phương chảy không ít mồ hôi.
Đường Vũ lắc đầu, “Không sao.” Đại khái do quá lâu không ngủ, tinh thần vẫn luôn căng thẳng cao độ, bây giờ thả lỏng thì thân thể yếu kém của cậu sẽ đòi bãi công.
Phùng Dương đỡ Đường Vũ ngồi tựa vào vách núi, quay sang la lớn: “Ai còn đeo túi thuốc trên người? Đường Vũ bị bệnh rồi?”
Nghe Đường Vũ bị bệnh, rất nhiều người trở nên căng thẳng.
Lâm Thu kéo một nữ sinh lại gần, nữ sinh đó xem cho Đường Vũ một chút, nói vấn đề không lớn, nhưng cần phải nghỉ ngơi. “Điều kiện ở đây quá kém, có thể sẽ làm bạn Đường Vũ chậm hồi phục thân thể, lều của tôi vẫn còn, cho cậu ta nghỉ là được.” Nữ sinh đó hào phóng nói.
Cảm ơn. Đường Vũ muốn nói, nhưng lại nói không nổi, thầm nghĩ đối phương chắc cũng không để ý cậu không kịp cảm ơn đâu. Cậu cũng không biết mình đang tựa vào vai ai, mơ hồ nhắm mắt lại.
“Đường Vũ không ngủ ba ngày rồi, thân thể cậu ta có thể kiên trì như vậy đã rất vất vả.” Carlos lo lắng nói. “Tiếp theo chắc sẽ không có phiền phức gì nữa, để cậu ta nghỉ ngơi đi, chúng ta đừng làm phiền cậu ta.”
Phùng Dương gọi Malak lại đỡ Đường Vũ vào căn lều đã dựng xong, chợt nghe máy liên lạc của đối phương vang lên.
Nhìn cái tên bên trên, Phùng Dương trợn to mắt không dám tin.
Ian Clermont??