“Những người Rice này cũng thật là, ở gần chúng ta như vậy mà không thể chung sống hòa bình, cứ đánh tới đánh lui.”
}:61kg1dwyt^^~4525744451xv@ Huyết Phong @79ozhshx76[#.!ht9617+(!|54#^km
“Nơi này chỉ có hai người chúng ta, cậu không thể thả lỏng một chút được sao?” Noah khoác tay, nói đầy bất đắc dĩ.
“Là chúng ta tấn công tinh vực của họ trước.”
“Đúng vậy, tinh vực mà mấy chục năm nay họ chưa từng hỏi đến. Bản thân không biết trân trọng bị cướp đi mấy hành tinh bỏ hoang, chuyện đó không phải đương nhiên sao? Chẳng qua nói cũng đúng, không biết những người ở trên nghĩ gì, cứ nhàm chán như vậy sao? Cậu nói thử xem?”
“Tôi không muốn suy đoán dụng ý của cấp cao, tôi chỉ biết sau khi họ đưa ra quyết định, thì đã chuẩn bị sẽ duy trì chiến tranh, mà những hành tinh bỏ hoang đó đáng với tất cả những tổn thất do chiến tranh mang tới.”
“Cũng phải, những kẻ chú trọng lợi ích đó, không cần suy nghĩ đến cảm nhận của những tên xui xẻo phải đi tiên phong như chúng ta.” Lúc này trông Noah không giống thiếu tướng chút nào.
Ian lại nhìn qua một lượt những màn hình có học sinh Rice, cuối cùng tập trung vào đội của Đường Vũ.
Lúc này, đội đó đang bị hai đội vây công, tranh đấu sắp sửa bùng phát.
“Thật bỉ ổi, kết thành liên minh nữa chứ!” Finci đeo cái hộp lớn tránh trái tránh phải chọn một chỗ tương đối an toàn cách nơi đấu không xa, nằm úp xuống.
Tuy rằng quy định của cuộc đấu không cho phép ‘trực tiếp’ tấn công người ngoại trừ cơ giáp, nhưng nếu đối phương nói là không nhìn thấy hoặc là không cẩn thận ngã xuống đè phải họ, điều đó cũng hoàn toàn có khả năng, cho nên họ cần phải xem việc bảo vệ bản thân là yêu cầu hàng đầu.
Đường Vũ nhìn chằm chằm vào màn hình hiển thị trên hai bảng thao tác, hai mắt không chớp đuổi theo từng số liệu chớp lóe trên đó, một khi có chỗ không đúng, cậu sẽ lập tức thực hiện bảo vệ.
Cho đến trước mắt không có vấn đề gì lớn, dù sao hiện tại đôi bên chỉ đang thăm dò. Nhưng Đường Vũ luôn có một dự cảm không tốt. Thật ra cũng không cần phải dùng đến dự cảm gì hết, chỉ cần dùng mắt là biết, trình độ của sáu người điều khiển rõ ràng không chênh nhau nhiều, như vậy bên mình lấy hai địch bốn, đương nhiên hung hiểm vô cùng.
Tiếng kim loại va chạm điếc tai vang lên, làm ai cũng muốn bịt lỗ tai lại, từng tảng tuyết bay tung tóe làm mơ hồ tầm nhìn.
“Ken, đối phó hai người, cậu được không?” Giọng nói lạnh lẽo của Malak vang lên trong cơ giáp.
“Không vấn đề.” Ken vẫn nói rất nhẹ.
Hai người vừa dứt lời, đối phương đã lao đến.
Động tác lớn do sáu cơ giáp va chạm khiến tuyết xung quanh cũng lung lay theo, gió lạnh vù vù dễ tạo ảo giác rằng mình đang ở trên thiết bị vận chuyển cỡ lớn.
Thậm chí Đường Vũ cảm thấy mình đang ngồi trên xe, chòng chành trên đường đá sỏi, rung rung không ngừng, thân thể gần như rời khỏi mặt đất.
Máy liên lạc trên tai ngăn cản phần lớn âm thanh, nhưng lỗ tai vẫn bị chấn động đau đớn.
Hai cơ giáp vây công Malak, một chiếc dùng cánh tay siết chặt phần ngực của Malak, chiếc còn lại đâm vũ khí vào chỗ yếu của cơ giáp.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Malak khom lưng, nâng cơ giáp đang giữ chặt mình lên lưng rồi ném ngã xuống đất, đồng thời đá một cú ra sau, móc lấy vũ khí của đối phương rồi đá mạnh vào ngực cơ giáp.
Ba chiếc cơ giáp lại bắt đầu quấn lấy nhau trong tuyết phủ dày cộm.
Tình thế của Ken không khác gì Malak, chỉ là trông cố sức hơn một chút, nhưng vẫn luôn có thể chuyển đổi cục diện mỗi khi đối diện nguy hiểm, người xem phải vuốt mồ hôi thay hắn.
Vị trí cùi chỏ cứng nhất của một cơ giáp sắp sửa nện vào mặt cơ giáp của Ken, nhưng giây tiếp theo hắn đã cong người xuống, co chân đá vào giữa hai chân đối phương, chân còn lại cũng căng chặt, thu lại, đá ra, dồn vào một cú khiến cơ giáp đối phương đứng không vững, ngã ra sau.
Lúc này Ken đảo vòng ra sau để đứng cho vững, nhanh chóng nhào tới chiếc cơ giáp bị ngã, không cho đối phương cơ hội thở dốc, nắm đấm kim loại to lớn mang theo gió lốc vù vù nện thẳng vào mặt.
Khi mọi người cho rằng cú này nhất định có thể khiến đối phương trọng thương, thì không biết tại sao, cú đó không phát huy được uy lực lý tưởng.
“Lượng tích lũy năng lượng không đủ.” Giọng nói buồn bực của Ken truyền vào tai mọi người.
Tiếp theo hắn không thể không đối mặt với tấn công từ hai bên của cơ giáp đã đứng lên và một chiếc khác vừa chạy qua.
Mọi người chỉ có thể tiếc nuối vì mất một cơ hội tốt như thế, nhưng ít ra cũng có nhận thức nhất định về thân thủ của Ken, chỉ hy vọng lần sau hắn đừng phạm phải sai lầm sơ đẳng như vậy.
Nhưng suy nghĩ này chỉ vụt qua trong đầu cậu, cậu không có thời gian để xoắn lấy những chuyện mà cậu cho là không thể, tiếp tục đặt sự chú ý vào biển số liệu có thể biến hóa bất cứ lúc nào.
Thời gian chiến đấu duy trì càng lâu, áp lực của Đường Vũ càng lớn, phương diện cậu cần chú ý cũng càng nhiều.
Finci thì vẫn tạm, cơ giáp trừ bị thương ở những chỗ trọng yếu, bình thường sẽ không ảnh hưởng đến thao tác của cơ giáp, nếu không có tình trạng đặc biệt khẩn cấp, cậu ta có thể đợi sau khi kết thúc cuộc đấu rồi mới sữa chửa.
Lúc này Đường Vũ phát hiện học sinh của khoa trinh sát đã biến đâu mất.
Từ khi trận đấu bắt đầu, ba nhân loại nhỏ bé bọn họ tự tìm chỗ trốn, cậu không biết người đó đi đâu.
Khi cậu đang nghi hoặc, người không mấy thích nói chuyện kia lên tiếng: “Malak, phía trước hơn một trăm mét có một vùng tuyết, nhìn thì bằng phẳng nhưng thực chất là khe núi.”
“Biết rồi.”
“Đi tiếp về phía trước là núi tuyết, năng lượng dao động do cuộc đấu của các cậu tạo ra có thể sẽ tạo nên tuyết lở trong vòng hai phút.”
Lúc này Đường Vũ mới biết, học sinh khoa trinh sát có tác dụng cụ thể là gì.
Nếu ở những sân thi đấu khác, khoa trinh sát không có mấy tác dụng, nhưng ở trong trời tuyết đâu đâu cũng ẩn giấu huyền cơ, tác dụng của học sinh khoa trinh sát sẽ lớn hơn nhiều!
Đường Vũ bắt đầu cảm thấy Malak không chỉ là mô phỏng thượng tá, thật ra cũng khá thông minh đó chứ.
Trận đấu bắt đầu cố ý di chuyển về phía trước theo sự dẫn dắt của Malak và Ken.
Ba người Đường Vũ cũng cẩn thận di chuyển theo.
Malak và Ken chống đỡ càng lúc càng vất vả, may mà mắt thấy đã sắp đến cạm bẫy thiên nhiên kia.
Trinh sát viên lợi dụng nhiều nhân tố như cấu tạo địa chất và hướng gió thế tuyết để xác định tọa độ chính xác của khe núi cho hai người điều khiển.
Sau khi đến chỗ đó, hai chiếc cơ giáp sẽ nhanh chóng tấn công, và thăm dò tiến tới, khi phát giác được cơ giáp của đối phương mất khống chế ngã ra sau, hai người lập tức rút lui theo hướng đã tới.
Cơ giáp tham gia đấu không có hệ thống phi hành, cơ giáp mất khống chế ngã xuống chỉ có thể túm vào vách núi xung quanh.
Malak và Ken rút vũ khí đâm vào cánh tay đang móc trên vách đá của cơ giáp đối phương, còn mượn lực va chạm mạnh mẽ tạo ra tuyết lở, triệt để chôn vùi bốn cơ giáp đó dưới đống tuyết.
“Tiếp theo nên làm sao?” Đường Vũ hỏi.
Tiếng ầm ầm trong trận đấu vừa rồi đã kéo dài mười mấy phút, hiện tại yên tĩnh rồi, chỉ nghe thấy tiếng gió vù vù, còn khiến người ta cảm thấy không thích ứng, rợn da gà.
“Chúng ta đi.” Malak quyết đoán nói.
Lần này có thể khống chế đối phương, hoàn toàn là nhờ khe núi đầy bất ngờ kia, có thể độ sâu của khe núi này còn chưa đủ để đối phương bỏ cuộc trong vòng thi đào thải.
Nhiều nhất là một hai tiếng, bốn chiếc cơ giáp đó sẽ leo lên.
Hiện tại điều cần làm là rời khỏi nơi này.
Nếu còn gặp lại đối phương, thì chưa chắc sẽ may mắn như thế.
Mà thông qua lần so tài này, tin rằng hai đội kia dù đã liên minh cũng sẽ không dám tùy tiện khiên chiến với họ nữa.
Đội mạnh như họ so với nguy hiểm bị loại trong vòng đào thải, còn không bằng chờ sau này vào vòng trong rồi hãy tiếp tục so tài!
Mọi người nhanh chóng rời khỏi vùng tuyết đó, không nấn ná lâu thêm.
Đường Vũ từ xa nhìn lại, dường như có thứ gì đó đang di động lại gần, sau đó cậu ý thức được chắc là những người còn lại của hai đội kia đuổi tới.
“Malak này rất nghiêm túc nghiên cứu hạn chế của nơi đấu, mang theo học sinh của khoa trinh sát, đúng là giỏi. Đại trưởng lão của nhà Carla rất xem trọng người cháu của mình.” Noah xem xong trận đấu, nói ra cảm tưởng.
Cho dù trình độ của trận đấu này hoàn toàn chẳng đủ cho họ nhìn, nhưng chỉ cần nghĩ đến đôi bên chẳng qua chỉ là học sinh năm hai, thì biểu hiện này là rất tốt, bọn họ lúc còn trong độ tuổi đó thì trình độ cũng chỉ tới mức này thôi, trừ cái tên biến thái như Ian ra.
Ian nhìn một hàng số hiển thị trên màn hình, con số cuối cùng vẫn đang giảm đi, từ hơn bảy trăm đến hơn hai trăm.
Đó chính là số lượng đội ngũ trong nơi thi đấu.
Cuộc đấu đào thải đã gần kết thúc rồi.
Trên đường đi, đội của Malak gặp tổng cộng sáu đội, không tính nhiều, nhưng tuyệt đối không ít.
Bọn họ có thể cảm giác được rõ ràng, cuộc đấu đào thải đã sắp kết thúc, những đội còn lại đều rất cẩn thận, chờ đợi tín hiệu kết thúc.
“Các cậu nghĩ có đội nào không gặp phải một kẻ địch nào không?” Finci cười ha ha hỏi.
Nguyên cuộc đấu đào thải, cậu ta không gặp khó khăn gì quá lớn, trừ lần gặp hai đội kia, khiến phần chân cơ giáp của Malak bị hư hại phải sửa chữa, thì ngoài ra không còn chuyện gì khác.
“Có thể.” Đường Vũ cười nói.
Tâm trạng Đường Vũ cũng rất tốt, vượt qua vòng đào thải là có thưởng, chuyện rất đáng mừng!
Dù sao một phần động lực tham gia đấu của cậu chính là những phần thưởng có được sau mỗi lần qua ải.
Trong bầu trời cực xa truyền đến tiếng tu tu quen thuộc, Finci và Đường Vũ nghe thấy liền bắt đầu vui vẻ khó nén.
Cái này đại biểu cuộc đấu đào thải đã kết thúc, bọn họ có thể rời khỏi nơi này rồi!
Mọi người tìm đến lối ra theo sự chỉ dẫn của bên tổ chức.
Vừa ra ngoài, Đường Vũ đã được một người ôm lấy, liếc mắt thấy một đầu tóc xoăn, liền biết ngay là Phùng Dương.
“Lông Cừu, phần thưởng của vòng đấu loại là gì vậy?” Đường Vũ hưng phấn hỏi.
Phùng Dương buông cậu ra, dùng ánh mắt hung tợn xẻo thịt cậu, “Chỉ biết có phần thưởng! Có bị thương không, mau kể rõ cho tôi các cậu đã gặp phải những ai?”
Còn không đợi Đường Vũ nói, Finci đã nhịn không được bắt đầu khoe khoang, trừ trên đường gặp một đội của học viện Kenton, hai đội chỉ chào hỏi nhau chứ không “tự tàn sát người mình”, còn chạm đội nào khác thì gặp một đánh một, gặp hai đánh đôi.
Finci nói đến mức nước miếng cũng tung tóe, Đường Vũ bất đắc dĩ vừa nghe vừa thỉnh thoảng chỉnh lại cách dùng từ quá mức của cậu ta.
Đợi khi Finci khoe khoang thành tích đại sát tứ phương của họ xong, Đường Vũ hỏi Phùng Dương hai mươi đội của Kenton còn lại bao nhiêu.
Lúc này, cả đám người có quan hệ khá tốt với Đường Vũ đã đến trước cửa nhà ăn.
Phùng Dương vừa đi vào vừa nói: “Còn bảy đội… Đường Vũ, nhìn cái gì vậy?”
“Hả?” Đường Vũ bị Phùng Dương gọi tỉnh, lại nhìn về phía trước, phát hiện không có ai, chỉ đành lắc đầu, “Không có gì, chỉ bảy đội thôi sao? Sao lại bị loại nhiều như vậy?’
Là cậu đa nghi sao? Sao vừa rồi cậu cảm thấy bóng lưng đó dường như từng quen biết, hơn nữa còn có chút ấn tượng không tốt.
“Xời, quả thật còn lại ít hơn năm ngoái mấy đội, lần này họ đụng phải không ít đội liên minh, tuy quy định không cho phép liên mình cùng học viện, nhưng không nói rõ không được phép âm thầm liên minh cùng học viện… dù sao thực lực không mạnh đụng phải bị loại là tất nhiên thôi.”
“Nói ra thì, chúng tôi cũng gặp phải, may mà không nguy hiểm gì, chúng tôi dẫn họ vào cạm bẫy.”
Đường Vũ nghe thấy hai chữ “cạm bẫy”, trong đầu chợt lóe qua một cảnh.
Một nam sinh nhét tờ giấy cho cậu, nói Phùng Dương bảo cậu qua đó…
Bóng lưng mà cậu để ý vừa rồi, là người vô duyên vô cớ hãm hại cậu trên tàu vũ trụ Người Lữ Hành!
Không giải thích gì với bọn Phùng Dương, Đường Vũ lập tức chạy qua chỗ đã thấy bóng người đó.
Khi chạy đến trước cửa, đã không còn thấy tăm hơi kẻ đó đâu, Đường Vũ không cam tâm, dựa vào cảm giác đuổi theo.
“Úi!” Ở góc quẹo, Đường Vũ va mạnh vào lòng một người đang đi từ hướng ngược lại tới, trước ngực đối phương không biết đeo cái gì cưng cứng, làm đau mũi cậu.
“Thượng tá Clermont!”
Không ngờ là Ian Clermont!
Xem ra chẳng phải cậu đụng trúng thứ gì đeo trước ngực đối phương, mà là đụng phải cơ bắp săn chắc!
Nghĩ xong điều này, Đường Vũ mới đột nhiên ý thức được, sao thượng tá lại đến cuộc đấu này?? Làm khách quý sao?
Ian Clermont nhìn mũi Đường Vũ đỏ lên, ánh mắt dời lên trên, chạm vào khóe mắt hơi đỏ của đối phương, khựng một chút, sau đó mở miệng nói: “Học viên bổ khuyết, chuyện gì cần cậu không nhìn rõ tình huống đã chạy loạn.”
“Không có gì… thấy một…” Đường Vũ muốn lấp liếm cho qua, cho nên không dám nhìn vào mắt đối phương, mà quay sang nhìn mặt đất phủ một lớp tuyết mỏng.
“Nói thật với tôi, nếu không thì đừng nói gì hết.” Nhưng không ngờ thượng tá lại nhìn thấu ý đồ của cậu.
Đường Vũ thấy thượng tá khẽ nhíu mày, bị dọa vội vã nói thật: “Lần trước trên tàu vũ trụ Người Lữ Hành gặp phải hải tặc tinh tế sở dĩ tôi có thể chạy thoát ra, là vì có người đã đưa cho tôi bản vẽ phẳng của tàu vũ trụ nói là Phùng Dương đang đợi tôi ở vị trí nào đó, tôi đến đó rồi thì bị quân đội của tàu vũ trụ bắt bảo tôi là gian tế, sau đó bị nhốt ở nơi khác mọi người. Vừa rồi hình như tôi nhìn thấy người đã đưa cho tôi bản vẻ nhằm hãm hại tôi.”
Đường Vũ nói rất nhanh, cũng không biết có biểu đạt rõ hay chưa, cậu chỉ muốn lập tức bổ sung sự lúng túng do nói dối thượng tá vừa rồi.
Chuyện này cậu vốn không muốn nói, làm không tốt sẽ giống như đang cáo trạng…
“Trong ba phút hướng này không có bất cứ ai đi qua.” Khi Đường Vũ thấp thỏm bất an, giọng thượng tá vang lên trên đỉnh đầu.
Đường Vũ thở ra, xem ra chuyện nói dối vừa rồi đã xong.
“Không biết tại sao cậu ta lại hãm hại tôi, tôi không quen cậu ta.” Đường Vũ cúi đầu lẩm bẩm.
“Phải khéo léo quan sát người xung quanh cậu.”
Đường Vũ ngẩng đầu, mắt mở hơi lớn, không hiểu nhìn đối phương, thượng tá nói với cậu câu đó là có ý gì?
Đối phương vẫn còn đang tiếp tục: “Tin vào trực giác của cậu, cậu có thể cảm nhận được bọn họ đối với cậu là thiện ý hay ác ý. Đối với ác ý, không chỉ phải cách xa, còn phải trả đòn vào lúc thích hợp.”
Đạo lý này Đường Vũ hiểu, nhưng cậu chưa từng nghiêm túc suy nghĩ, hiện tại bị thượng tá nêu ra, cậu cảm thấy rất cảm kích, trong lòng ấm áp.
“Cảm ơn thượng tá, cảm ơn thiện ý của anh.” Đường Vũ nghiêm túc nói.
Người đàn ông đối diện hơi cúi đầu nhìn cậu, giữa tay và mép áo kẹp cái mũ quân đội.
Một cơn gió lạnh thổi tới, mang theo vài bông tuyết, lúc này Đường Vũ mới hoàn hồn khỏi tầm mắt đối phương, vô thức lùi lại một bước, nói: “Thượng tá, vậy tôi về trước.”
Ian gật đầu.
“Cuộc đấu vòng trong của chúng tôi, anh sẽ tới xem chứ.”
“Tôi có nhiệm vụ.”
“À.” Đường Vũ nhịn không được lộ vẻ thất vọng.
“Theo dõi cuộc đấu là một phần nhiệm vụ.”
Sau khi Đường Vũ nghiền ngẫm ý nghĩa của câu nói đó, hưng phấn ngẩng đầu, ý là sẽ từ máy giám sát xem cuộc đấu của họ sao?
Nhưng đối phương đã quay lưng đi mất.
Người đó nhanh chóng đội mũ lên, động tác không chút dây dưa, chuẩn xác như đã luyện qua trăm ngàn lần.
Đôi chân thon dài bước mỗi một bước đều tràn đầy sức mạnh không cách nào miêu tả, khoảng cách giữa từng bước cũng không chênh lệch chút nào.
Trên đường tuyết mỏng, để lại một hàng dấu giày quân đội.
“Đường Vũ? Đường Vũ!”
“…A?” Đường Vũ hoàn hồn, thấy Phùng Dương căng thẳng nhìn mình.
“Sao cậu đột nhiên chạy ra đây? Vừa rồi sao lại như bị mất hồn.”
“À.” Đường Vũ nhớ lại cảnh nói chuyện với thượng tá vừa rồi, đột nhiên có cảm giác hơi là lạ, nên nói tránh đi: “Không có gì, không sao…”
“Thật chứ? Không sao vậy mặt cậu đỏ lên làm chi?” Phùng Dương nghi ngờ nói.
“Làm gì có?” Đường Vũ kinh ngạc nâng giọng, sờ mặt mình: “Cái này là bị lạnh.”
“Lạnh còn không trở về đứng đây đợi cho đông thành tượng tuyết hả?!” Phùng Dương kéo Đường Vũ đi vào trong.
Đường Vũ lại nhìn về hướng vừa rồi, bóng người kiên nghị màu xanh đen đã mất tăm, dấu chân cũng dần bị tuyết rơi phủ kín, Đường Vũ quay đầu về, đi theo Phùng Dương.
Đường Vũ nói với Phùng Dương, hình như cậu thấy người đã hãm hại mình trên tàu vũ trụ, Phùng Dương bảo cậu cẩn thận, đừng để xảy ra chuyện gì nữa.
“Cái này không thể nói chắc được, vốn dĩ học sinh tiến cử như cậu một bước trở thành học sinh ưu tú đã khiến rất nhiều kẻ nhỏ nhen đỏ mắt, bọn họ chỉ ước gì cậu gặp xui xẻo.’
“Vậy sao, ha ha.” Đường Vũ cười không để tâm.
Nói có người ghen tỵ cậu, cậu thừa nhận. Nhưng cậu luôn cảm thấy người muốn hãm hại cậu, không liên quan gì đến thành tích của cậu, đây là một loại cảm giác.
Thượng tá không phải cũng nói rồi sao, bảo cậu tin vào trực giác của mình.
Vòng đấu tiếp theo sau diễn ra vào ba ngày sau, trong ba ngày này, giáo viên dẫn đội của Kenton tiến hành huấn luyện khẩn cấp đặc biệt cho bảy đội được chọn.
Đầu tiên là cho họ biết đội nào khá mạnh trong 100 đội được chọn, còn phân tích thói quen tác chiến, bố trí nhân viên trong những đội này.
Những thứ này toàn là thu thập từ những đội đã vào vòng trong hoặc những đội đã bị đào thải trong vòng loại, tuy không thể bảo đảm tin tức chính xác trăm phần trăm, nhưng vẫn tốt hơn là thi đấu mù quáng như thằng mù ở vòng loại, mà nắm chắc nhiều hơn.
Trừ nó ra, còn nói đến những quy tắc của vòng trong.
Vòng trong chia làm hai phần.
Phần đầu là chọn ra mười sáu đội mạnh, nói trắng ra chính là vòng đào thải thứ hai. Quy tắc chính là một trăm đội đó sẽ tiến vào một sân đấu khác giành lấy vật phẩm nhiệm vụ trong thời gian quy định, nơi đặt vật phẩm nhiệm vụ đều có cạm bẫy và tranh đấu, mười sáu đội nào giành được nhiều vật phẩm nhiệm vụ nhất sẽ vào phần hai của vòng trong.
Vật phẩm nhiệm vụ một khi bị lấy được sẽ tiến vào trạng thái buột kín, không thể đoạt đi, cũng không tạo nên tranh đoạt giữa các đội, nhưng vẫn phải chú ý trước khi lấy được vật phẩm, có khả năng sẽ cùng nhắm vào một vật phẩm nhiệm vụ với đội khác.
Chẳng qua tình trạng này không nhiều, vì thời gian có hạn, không ai muốn lãng phí thời gian cho việc ngoài nhiệm vụ.
Phần hai chính là phân tổ ngẫu nhiên, sau đó thi đấu hai hai trực tiếp vào vòng chung kết, chọn ra đội mạnh nhất.
Ba ngày qua rất nhanh, Đường Vũ cảm thấy còn chưa nghỉ ngơi đủ đã phải thay trang phục tác chiến mặc đồ giữ ấm vào, cùng đội ngũ đến nơi thi đấu của vòng trong đầu tiên.
Nơi thi đấu này trông không khác gì nơi đấu vòng đào thải, chẳng qua nghe nói là nhỏ hơn một chút, nhưng bên trong tuyệt đối không an toàn như vòng đào thải, có thể nói đâu đâu cũng là cạm bẫy huyền cơ.
Chẳng qua vừa nghĩ đến trong đội còn có một trinh sát viên, Đường Vũ cảm thấy vững tin hơn nhiều.
Đừng thấy thằng nhóc đó ít nói, vào thời khắc mấu chốt vẫn rất đáng tin.
Sau khi một trăm đội được dẫn vào trong, tiếng tu tu lại vang lên, từng đội nhanh chóng di chuyển, bắt đầu tìm vật phẩm nhiệm vụ.
Đường Vũ ngồi trên giá chứa đồ đặc chế ở vai cơ giáp của Malak, chịu đựng áp lực to lớn do tốc độ chạy nhanh mang đến, níu chặt tay vịnh.
“Tôi thấy một cái!” Finci kêu lớn.
Cậu ta vừa dứt lời, hai cơ giáp trong đội đã nhanh chóng chạy về phía đó, sau khi thả ba người xuống ngoài đường cảnh giới, cơ giáp trực tiếp nhảy vào trong.
Trở ngại ở chỗ này là quả cầu tuyết lớn lăn từ trên dốc xuống.
Chẳng qua tốc độ của quả cầu tuyết thật sự là quá chậm trong mắt của hai người điều khiển, căn bản không tạo nên bất cứ uy hiếp nào, hai người mấy lần vung quyền đã nhẹ nhàng đánh nát quả cầu tuyết, thuận lợi lấy được một vật phẩm, đặt vào giá chứa đồ, do Đường Vũ bảo quản.
Sau khi thành công, cơ giáp trở ra ngoài đường cảnh giới mang ba người lên, lại nhanh chóng chạy đi.
“Quả cầu tuyết lần này chắc là độ khó thấp nhất mà giáo viên đã nói, chúng ta thật may mắn.” Giọng nói cao vút của Finci truyền vào tai từng người trong đội.
Vì di chuyển tốc độ nhanh và gió lớn, ai cũng đều cảm thấy ù tai, muốn nói chuyện thì cần phải la lớn.
Đường Vũ cảm thấy cậu la không lớn hơn tiếng gió, nên không để ý đến Finci.
Những vật phẩm nhiệm vụ ban đầu đều vô cùng thuận lợi, khiến mọi người đều rất hưng phấn, bình thường mà nói trong thời gian quy định có thể lấy trên mười cái, thì đã gần như có thể tiến vào vòng đấu thứ hai.
Đang hưng phấn quá mức, Malak và Ken lại bất ngờ dừng bước.
“Sao vậy, phía trước không phải chính là chỗ vật phẩm sao?” Finci quái dị nói.
“Đội khác.” Malak nói.
Rất nhanh, đã thấy trong gió tuyết xuất hiện hai bóng dáng to lớn màu đen.
Không ngờ cũng là đội có hai cơ giáp.
Điều đáng kinh ngạc hơn nữa là, đối phương trùng hợp chính là một trong hai đội liên minh mà họ đã từng chạm mặt trước đó.
Đường Vũ thấy hơi lo lắng, thực lực của hai đội cách biệt không lớn, nếu thật sự đánh nhau sẽ rất khó nhằn, như vậy không phải là tiện nghi cho người khác hả.
Cơ giáp của đối phương cũng ngừng lại, dường như chỉ cần họ có động tĩnh, đối phương sẽ lập tức nhào lên.
Thời gian trôi đi từng giây, hai bên dường như còn chưa nghĩ ra nên làm thế nào.
Lúc này, Đường Vũ đột nhiên đánh bạo đứng lên, thẳng tắp trên vai cơ giáp.
Cậu vụng về giơ tay ra hiệu.
“Cậu đang làm gì!” Malak không vui nói.
“Tôi đang nói với họ chúng ta đừng đánh nhau, ai đến trước thì người đó được.” Đây là ngôn ngữ chuyên dùng của khoa tình báo, cậu đã vô ý ghi nhớ vào lần đầu thấy Carlos ra hiệu.
“Xem kìa! Bọn họ cũng đang vung tay, Đường Vũ, họ nói gì vậy?” Finci hỏi.
“Tôi không biết.” Cậu chỉ nhớ được vài tư thế mà thôi.
Nhưng tiếp theo, đại khái cậu đã hiểu, vì đối phương đã từ bỏ họ, chạy lại chỗ vật phẩm nhiệm vụ.
“Họ chấp nhận ý kiến của chúng ta rồi, ai đến trước thì được! Malak, chúng ta mau qua đó!” Đường Vũ lập tức ngồi xuống, nắm chặt tay vịnh.
Cậu còn chưa ngồi vững, Malak đã cử động, chạy lại chỗ vật phẩm.
Cuối cùng vẫn là Malak động tác nhanh hơn đến chỗ vật phẩm trước.
“Động tác của tình báo viên trong đội vừa rồi sao lại thiếu chuyên nghiệp như vậy?” Trong đội của học viện Đông Phương Trí bị ép phải dời trận, một tình báo viên đứng trên vai cơ giáp khó hiểu nói.
“Có lẽ là cậu ta không giỏi tín hiệu tay.” Một người đáp.
“Tôi hồ đồ rồi, vừa rồi với tốc độ và lực bạo phát của đối phương, chắc là Malak của Kenton, nhưng tôi nghe nói trong đội của họ không có vị trí tình báo viên.”
“Trước khi chân chính đối đầu, không ai nói rõ được đối phương rốt cuộc là ai.”
“Chẳng qua cũng khác biệt quá nhiều với tình báo của chúng ta rồi đó, bọn họ có hai người điều khiển, ít nhất phải phối hợp với hai trình tự viên, dù sao cũng phải có thêm một thợ bảo dưỡng, lần trước chúng ta rớt vào khe núi, cho thấy có thể họ còn thêm một trinh sát viên, lần này lại tới một tình báo viên… vậy không phải là bảy người sao, tôi bùng đầu luôn rồi.”
Nói xong, đội của Đông Phương Trí chìm vào trầm mặc, tất cả đều mù mờ.
Đội của Malak rốt cuộc phối hợp những người nào đây?!
Phần đầu của vòng trong vô cùng thuận lợi, đội Đường Vũ chỉ chạm phải một thứ duy nhất có thể gọi là khó khăn, chính là gặp đội khác, còn có một lần vì Ken không cẩn thận, rơi vào trong cạm bẫy, lãng phí nhiều thời gian.
Tổng cộng lấy được mười lăm vật phẩm nhiệm vụ, thuận lời vào mười sáu hạng đầu.
Hôm sau tiến hành phân tổ, cuộc so tài chính thức, lúc này mới bắt đầu!
Trước khi ngủ, Đường Vũ hỏi Phùng Dương thi đấu cá nhân chuẩn bị ra sao rồi, Phùng Dương luôn tràn đầy tự tin.
“Với trình độ của tôi, còn sợ không giành được ba hạng đầu sao?” Phùng Dương kiêu ngạo đến mức tóc xoăn cũng dựng lên.
“Lạ thật.” Đường Vũ xoa mái tóc mềm mại của đối phương, nói: “Tôi cho rằng cậu sẽ giành được hạng nhất chứ.”
“Đương nhiên tôi đến vì hạng nhất, nhưng mới nghe nói Đông Phương Trí có một người mức độ sử dụng não lên đến 55%, liên bang có ý bồi dưỡng cậu ta thành trình tự viên cấp thứ đế.” Phùng Dương bĩu môi, lại lập tức sôi sục đấu chí nói: “Chẳng qua cậu ta cũng chưa chắc so được với tôi, vừa rồi tôi chỉ là khiêm tốn mà thôi.”
Đường Vũ đương nhiên thấy được lo lắng che giấu rất kỹ trong mắt Phùng Dương, nhưng không vạch trần, kéo tóc đối phương nói: “Vậy là đúng, Phùng Tiểu Dương của chúng ta đương nhiên là lợi hại nhất.”
“Hừ, cậu chỉ biết nịnh nọt.”
Đường Vũ giở khóc giở cười, một câu an ủi của cậu sao lại biến thành nịnh nọt rồi.
Hôm sau, đội của Đường Vũ ăn sáng xong thì đến sân đấu, phát hiện rất nhiều học sinh của học viện khác đang chỉ chỉ trỏ trỏ họ.
“Chính là cậu ta chính là cậu ta!” Đường Vũ vừa nghiêng đầu, lập tức có người chỉ cậu.
“Cậu ta chính là học sinh tiến cử của Kenton? Người tiến cử cậu ta có thế lực lớn cỡ nào nhỉ, có thể đưa cậu ta vào trong đội có thực lực mạnh nhất Kenton?”
“Ai biết chứ, có thiên tài điều khiển Malak ở đó, cho dù cậu ta không biết làm gì, cũng vẫn vào được ba hạng đầu, cái này không phải là chuyện tốt từ trời rơi xuống sao!”
“Ối chà, nếu chúng ta cũng quen biết nhân vật lớn như vậy thì tốt rồi.”
“Xời, còn nhìn chúng ta kìa, nhìn gì mà nhìn hả, bản thân không được còn không cho người khác nói sao?!” Những người đang thì thầm to nhỏ chuyển sang công khai khiêu khích.
Đường Vũ chỉ là hiếu kỳ nhìn thử, không ngờ lại kích động tâm trạng đối phương.
Cảm thấy hơi kỳ diệu đó…
“Nhìn điệu bộ sợ hãi của cậu ta đi!” Những người đó cười ha ha, trong tiếng cười chứa đầy chế nhạo và khinh thường Đường Vũ, “Cho dù chúng ta có nói trước mặt cậu ta, cậu ta cũng không dám phản bác!”
“Một đám xấu xí không thể vào vòng trong chỉ biết nói mấy lời ghen tỵ, có thời gian thế thì không bằng đi luyện tập, sau này có đi thi đấu cũng không đến mức mới hai vòng đã bị loại.”
“Cho dù tụi tao bị loại, cũng là dựa vào bản lĩnh thật tham gia thi đấu!” Những người đó vẫn không buông tha.
“Bản lĩnh thật sao? Bản lĩnh thật còn không bằng học sinh tiến cử như tôi nhỉ, bất kể nói sao, ôm đùi to cũng là năng lực, có bản lĩnh thì cậu đi tìm người điều khiển của đội mạnh đi, xem người ta có chịu dẫn cậu theo không?” Đường Vũ cũng rất giỏi trong việc chọc giận người.
“Các cậu xem cậu ta đi, còn không biết xấu hổ mà đi kiêu hãnh, danh tiếng của học viện Kenton các cậu bị cậu ta phá nát rồi, cậu còn có mặt mũi nói tôi thổi phồng sao?!”
“Tôi thấy các cậu bị loãng xương rồi, để tôi kéo chặt lại cho.” Malak vẫn không nói tiếng nào bất ngờ lên tiếng.
“Đừng đừng.” Đường Vũ nhỏ giọng nói: “Xung đột với học sinh khác có thể sẽ bị hủy tư cách.”
“Danh tiếng của Kenton chúng tôi tốt hay xấu không cần cậu nhọc lòng!” Khi Đường Vũ dự định chiến thêm vòng nữa, thì sau lưng đám học sinh đang chửi rủa Đường Vũ bước ra một đám người khác, phần lớn là học sinh Kenton.
“Ồ, học sinh Kenton tự nhận là cao nhân cũng trụy lạc đến mức nói chuyện thay cho học sinh tiến cử sao?” Những người đó khiêu khích.
“Vậy thì thế nào, có chó điên muốn cắn người của chúng tôi, chúng tôi sao nhịn được chứ?”
“Mày nói ai là chó điên?”
“Ai đang sủa gâu gâu thì nói kẻ đó!”
“Mày nói lại coi?!”
“Chó điên chó điên!”
Đường Vũ trợn mắt nghẹn họng nhìn học sinh hai bên đấu võ mồm, thầm nghĩ lần này tệ rồi, đừng nâng cấp thành chuyện tập thể nha.
Lúc này, trong đám đông có người la lên với Đường Vũ: “Đường Vũ, cậu yên tâm đi thi đấu, mấy tên miệng thối này giao cho chúng tôi xử lý!”
“Đúng đó Đường Vũ, cậu là học sinh ưu tú của Kenton chúng tôi, ai dám nói bậy về cậu chính là nói xấu Kenton chúng tôi, chúng tôi tuyệt đối không tha cho chúng!”
Các học sinh Kenton lòng đầy căm phẫn nhìn người muốn khiêu khích gây sự, có xu thế một lời không hợp sẽ đánh nhau to.
Thì ra trong bất tri bất giác, học sinh Kenton đã tiếp nhận cậu… Đường Vũ cảm động nghĩ.
Tuy tại Kenton, vẫn thỉnh thoảng có người dựng mũi trợn mắt với cậu, nhưng trước mặt người ngoài vẫn sẽ đứng ra bảo vệ cậu.
Cảm giác được bảo vệ này thật sự là quá ấm lòng mà.
“Tao thấy Kenton tụi bây thật sự là trụy lạc, tập thể đi bảo vệ một học sinh tiến cử?”
“Bọn chúng sắp xong rồi, ngay cả học sinh tiến cử cũng coi là viên ngọc, xem ra thật sự không còn ai giỏi nữa.”
“Còn không phải sao, nếu có người, sao có thể để học sinh tiến cử tham gia thi đấu chứ.”
“Cũng không biết người tiến cử cậu ta là ai, thật là mất sạch mặt mũi.”
“Người tiến cử cậu ta.” Một giọng nói đột ngột truyền đến gần đó, “Là tôi.” Giọng nói cực kỳ bình thản, nhưng lại mang theo khí thế không cho xem nhẹ.
Mọi người nhìn về hướng đó, chỉ thấy một người mặc trang phục quân đội màu xanh đậm đang đi lại đây.
Thân hình người đó cao lớn, bờ vai thẳng tắp, bước chân mang đến cảm giác cực kỳ áp lực, mỗi bước đều giống như đang đạp lên mạch đập, thậm chí khiến người ta không dám thở mạnh.
Cục diện hỗn loạn lập tức biến thành câm như hến, trừ tiếng giày da đạp lên mặt đất dần đến gần.