Thượng tá thật sự đối đãi với cậu đủ khoan dung.
Cuối cùng ôm đủ rồi đẩy ra nửa bước, Đường Vũ nghĩ.
“Xin lỗi, tôi mất khống chế, vì tìm được anh chẳng dễ dàng chút nào.” Đường Vũ thẳng thắn nói.
Ian không nói tiếng nào, chỉ nhìn chằm chằm thiếu niên bụi bặm đầy người trước mặt, hồi lâu mở miệng nói: “Cậu làm sao tìm được tôi.”
Với suy đoán của anh về nơi này, tuyệt đối không thể có bất cứ ai tìm được anh, huống chi là Đường Vũ ở trên tàu vũ trụ cách anh xa nhất lúc rơi xuống đây.
“Là anh nói cho tôi biết.”
Đối với điểm này, Đường Vũ cuối cùng nhận ra được mình có tác dụng rất lớn, cho nên trong lời nói cũng mang theo đắc ý, nhưng vẫn cẩn thận nói lại chuyện bốn ngày liền lặp lại.
“Hai phút cuối cùng tối qua, tôi thấy anh, và hỏi anh hướng đi cả ngày nay, hôm nay khi tỉnh dậy, tôi mô phỏng đường hành động của anh, sau đó thì tìm được anh.”
Dùng ngôn từ ngắn gọn nhất kể lại chuyện thời gian hoàn nguyên cho Ian, Đường Vũ lại nói: “Tôi không biết tôi có thể làm gì, cũng sợ nói chuyện này cho người không quen sẽ tạo ra phiền toái không cần thiết, cho nên chỉ có thể tìm anh trước, thương lượng với anh, hy vọng anh có cách.”
Anh cảm thấy rất vừa lòng khi Đường Vũ gặp vấn đề sẽ nghĩ cách tìm đến mình trước tiên.
Điều đó nói rõ Đường Vũ đủ tin tưởng anh.
Đường Vũ đứng bên cạnh anh cúi đầu, căng thẳng.
Cậu biết chuyện cậu vừa nói rất khó tin, nhưng cậu có thể nói chính xác thời gian Ian tỉnh lại và kế hoạch của anh, cậu chắc chắn thượng tá sẽ tin mình.
Quả nhiên, qua thêm mấy giây nữa, Ian dường như đã tiếp nhận chuyện này, quay sang hỏi Đường Vũ: “Tại sao cậu lại nhớ được tất cả.”
Đường Vũ rũ mắt vài cái, sau đó mím môi, dường như nội dung sắp nói ra rất khó để mở miệng.
“Thượng tá, lời tôi sắp nói anh có thể sẽ cảm thấy rất khó tin.”
“Cậu nói.”
Đường Vũ biết ý của đối phương là “tin hay không do tự tôi phán đoán”, cậu quyết tâm nói hết tất cả.
“Thật ra tôi không phải là người của thế giới này, có lẽ đó chính là nguyên nhân.”
Cậu nhìn đối phương một cái, chưa thấy vẻ gì đặc biệt trong đôi mắt đó, cậu đã sớm liệu được sẽ như vậy, không có chuyện gì có thể khiến thượng tá kinh sợ.
Đường Vũ hít sâu một cái, lại nói: “Thật ra, thân thể này cũng không phải của tôi, nơi tôi sống đối với mọi người mà nói là lịch sử rất xa xưa, tôi là kẻ đi làm rất bình thường, vừa tỉnh dậy, không biết sao lại đến nơi này, đây cũng là lý do tại sao tôi biết một vài chuyện mà người khác không biết, bất kể là những trình tự đặc biệt đó hay cái trận kia.” Đường Vũ nhún vai, “Vì đó đều là thứ của thế giới đó.”
Đường Vũ nói xong, ngẩng đầu lên, nhìn thẳng người đối diện.
Ánh mắt người đó quá sâu, cậu không nhìn ra được cảm xúc gì, mắt hơi híp lại, kéo dài và khó thể nắm bắt.
Thượng tá thế này rất khác bình thường, thậm chí không giống lúc hai người vừa mới gặp mặt.
Cậu mơ hồ cảm thấy, dường như đối phương không vui cho lắm.
“Cậu cho tôi biết chuyện này.” Ngay lúc Đường Vũ không biết có nên nói thêm gì nữa không, để chứng minh thân phận “người ngoài hành tinh” của mình, thượng tá lại mở miệng, “Là vì ngày mai tôi sẽ quên hết?”
Cho dù đang hỏi, nhưng Đường Vũ nghe ra được sự khẳng định trong ngữ khí của đối phương.
Đường Vũ cũng cho ra đáp án khẳng định, cậu gật đầu.
Hôm nay cậu thẳng thắn tất cả, là để giành được niềm tin của thượng tá, sau đó cho cậu một kế hoạch hành động, sau khi cậu có mục tiêu, thì không cần bại lộ bản thân nữa.
Cũng có nghĩa là, từ ngày mai, ký ức của thượng tá sẽ hoàn nguyên về khởi điểm, bí mật của cậu chỉ có mình cậu biết.
Sau khi gật đầu, Đường Vũ cảm giác được rõ, hô hấp của thượng tá hơi khựng lại, chân mày cũng nhíu chặt.
“Đường Vũ.” Cuối cùng thượng tá mở miệng, “Sau này mỗi ngày gặp tôi, đều phải lập tức cho tôi biết thời gian sẽ hoàn nguyên.”
“Được.” Cho dù không biết tại sao, đối phương lại đặc biệt nhấn mạnh “lập tức”, nhưng cũng không quan trọng.
Ian vẫn luôn hoài nghi thân thế Đường Vũ, với tuổi tác và kinh nghiệm của Đường Vũ, có rất nhiều chuyện đáng lý không nên biết, huống chi cậu còn biết rất nhiều chuyện mà người khác chưa từng nghe qua.
Vốn định sau khi trở về sẽ tiếp tục điều tra, không ngờ Đường Vũ lại cho anh biết một chuyện kinh hãi như thế. Anh không thể không thừa nhận, cũng chỉ có khả năng đó mới có thể giải thích tại sao trên người Đường Vũ có nhiều bí mật như thế.
Nhưng đối phương lại biểu thị rõ anh chỉ có quyền biết chuyện trong ngày hôm nay, khiến anh cảm thấy vô cùng khó chịu.
Trong một thoáng, Ian muốn nói với Đường Vũ, nếu may mắn ra ngoài được, phải nói bí mật thân thế cho anh biết, để tránh sau này khi anh điều tra Đường Vũ, lại tra được đầu mối bất lợi nào đó.
Nhưng anh lại không thể nói.
Nếu Đường Vũ thật sự cho anh biết thân thế, khó bảo đảm anh sẽ không vì lòng trung thành mà báo chuyện này cho viện nghiên cứu. Đến lúc đó, hoàn cảnh của Đường Vũ sẽ càng nguy hiểm.
Cũng chính vì tâm lý mâu thuẫn đó, nên Ian cảm thấy rất tồi tệ.
Đường Vũ bỗng nghĩ đến cái gì, hỏi người đàn ông vẫn lộ khí áp thấp bên cạnh: “Thượng tá, khi tôi tới anh đang nằm dưới đất, là… bị thương ở đâu sao?”
“Không phải, tôi đang tính toán cự ly của ngọn núi đó.”
Đường Vũ nhìn theo hướng Ian chỉ, phát hiện không xa phía trước có một ngọn núi, nói chính xác là một ngọn đồi, không có gì khác với những ngọn núi khác.
Ian biết Đường Vũ khó hiểu, mở miệng: “Từ bốn giờ tôi thấy ngọn núi đó, rồi tiếp tục đi về phía nó, đến trước khi cậu xuất hiện, hai tiếng tôi đã đi gần hai mươi ngàn mét, nhưng thị giác không tiếp cận được ngọn núi này.”
Nghe điều đó, Đường Vũ liều bắt đầu thấy lạ, nên tỉ mỉ nhìn ngọn núi kia.
Quan sát một lúc mới phát hiện, ngọn núi đó quả thật có chút đặc biệt.
Những ngọn đồi khác do gió nhẹ thổi qua từng đợt mà có hơi thay đổi về màu sắc, nhưng ngọn núi đó thì không, cứ như phía trên nó không có bất cứ thực vật gì.
“Đó là cái gì…” Đường Vũ lầm bầm.
Ian nhìn xe của Đường Vũ, qua đó nói: “Chúng ta có thể thử lại gần nó.”
Đường Vũ vội đi qua, ngồi lên ghế phụ lái.
Nếu không phải đang ở trong không gian quái dị, và đang lại gần một thứ không rõ, Đường Vũ sẽ cảm thấy rất vinh hạnh.
Cậu đang ngồi trong xe do thượng tá Clermont lái.
Tơ tóc không dán sát vào đầu như bình thường, mà thả lỏng tùy ý, nếu không để ý đến khóe môi mím chặt, sẽ tạo ra cảm giác dễ gần hơn bình thường nhiều.
“Cậu đang nhìn cái gì?” Cho dù không quay đầu, với độ nhạy bén của Ian, cũng sớm phát hiện người bên cạnh vẫn đang nhìn chằm chằm mình.
“Thượng tá, tôi cảm thấy anh rất đẹp trai.” Đường Vũ không thoải mái nhích người, nhiệt độ trên mặt bắt đầu dâng cao, “Trước kia tôi không dám nhìn anh như thế.”
Nói xong, Đường Vũ kinh ngạc phát hiện, người đàn ông được cậu khen “đẹp trai”, khóe môi hơi nhếch lên một độ cong khó phát giác, nhưng Đường Vũ dám khẳng định đối phương đang cười.
Thượng tá cười rồi sao?!
“Vì ngày mai tôi sẽ quên hết, cho nên cái gì cậu cũng dám nói.”
Đường Vũ lúng túng sờ mũi, không thể không thừa nhận, cậu đúng là nghĩ vậy.
“Xem ra lá gan của cậu muốn lớn phải có điều kiện. Còn gì không?” Người đàn ông mỉm cười hỏi.
Đường Vũ nghiêm túc ngẫm nghĩ, nói: “Anh rất lạnh nhạt, cũng rất nhiệt tình.”
“Chưa có ai từng dùng nửa câu sau đánh giá tôi.”
“Tôi nhận xét từ nội tâm.”
“Vì tôi từng giúp cậu.”
“Đúng.”
“Tiếp tục.”
Đường Vũ đen mặt, lẽ nào thượng tá cũng có lòng hư vinh sao, nghe phát nghiện rồi?
“Xuyên đến thế giới này gặp được anh, là chuyện may mắn nhất của tôi.”
“Ừm.”
Đường Vũ dựa gần Ian hơn một chút, hỏi: “Thượng tá, tại sao anh không phát biểu ý kiến?”
“Vì bất kể tôi nói gì, ngày mai cũng sẽ quên, tôi không muốn nói ra những lời mình không cách nào phụ trách.”
Đường Vũ nửa hiểu nửa không gật đầu, ngồi trở lại, mất hồi lâu mới nghĩ ra được một nghi vấn, thượng tá có gì muốn nói với cậu mà cần phải phụ trách sao?
“Nhưng vì tôi sẽ quên, cho nên cậu có thể nói hết không kiêng kỵ.”
Đối phương lại mở miệng lần nữa, thoáng chốc đánh tan nghi vấn vừa thành hình của Đường Vũ.
Câu này mang theo dẫn dụ rõ ràng, nhưng Đường Vũ không phát hiện.
Đường Vũ suy nghĩ, quả thật đúng là thế, dù sao cậu đã có ý định hôm nay sẽ tùy ý một chút, không bằng có gì cứ nói hết, vậy bất kể cậu còn có thể sống bao lâu, một ngày hai ngày hoặc một năm hai năm mấy chục năm, hôm nay tuyệt đối là ngày khó quên nhất trong đời cậu.
“Trong những ngày trước khi rơi vào không gian này, chiến đấu rất thảm liệt, tôi luôn lo lắng cho anh, vì nghe nói anh vẫn luôn ở tiền phương.” Đường Vũ chuyển tầm nhìn, không nhìn người điều khiển nữa, mà nhìn phía trước, dùng góc độ thuần tán thưởng để nói, phong cảnh bên ngoài đẹp đến mức làm người ta nghẹt thở.
Đường Vũ có thể thấy từ khóe mắt, người đàn ông lái xe đang nghiêm túc lắng nghe, muốn biết phần tiếp theo, Đường Vũ phát giác tim mình sắp bắn ra tới nơi, nhịn không được nuốt nước miếng, thật sự phải nói sao?
Cho dù ngày mai tất cả sẽ trở về nguyên điểm, không có gì phải sợ, nhưng cũng phải nói những lời điên cuồng đó sao?
Hít sâu thở mạnh vài cái, để không còn sợ hãi, Đường Vũ quyết định, tiếp tục nói: “Tôi cảm thấy, dường như tôi quá mức để ý đến anh, thượng tá.”
Nói xong câu này, Đường Vũ ngậm miệng, cậu muốn biết đối phương sẽ có thái độ gì với suy nghĩ đó của mình.
Thế giới quá mức yên tĩnh, chỉ có tiếng gió nhẹ thổi, nếu không phải xe mở cửa sổ, Đường Vũ có thể khẳng định mình sẽ nghe được tiếng tim đập điên cuồng.
Dường như đã qua rất lâu, Đường Vũ chưa từng cảm thấy thời gian lại khó chịu đựng như thế.
Ngay khi cậu nghĩ trầm mặc chính là đáp án mà cậu có được, còn cười nhạo mình quá xem trọng bản thân, người đàn ông bên cạnh làm ra vài động tác.
Tay trái nhẹ nhàng cố định hướng của cần thao tác, tay phải đưa lên đưa xuống vài lần, dưới chân cũng làm mấy chỉ lệnh, xe dừng lại.
Tim Đường Vũ đập nhanh hơn nữa, cảm thấy sắp sửa vọt ra khỏi cổ họng, ảo giác đáng sợ khiến cậu không dám mở miệng, không dám nói chuyện.
“Đây cũng là lời vì ngày mai tôi sẽ quên, cậu mới nói?”
Câu hỏi của thượng tá trước giờ sẽ không có âm đuôi nâng cao, cho dù rõ ràng có thể nghe được là đang hỏi, nhưng luôn giống như câu sai khiến, đè ép thật nặng.
Đường Vũ vô thức gật đầu, cảm giác đó lại đến, cậu có thể cảm giác được thượng tá đang đè nén gì đó.
“Đường Vũ, lời đã nói ra khỏi miệng, thì nhất định phải gánh trách nghiệm, cho dù đối với một người sẽ mất ký ức. Lời từng nói, đại biểu tâm ý của cậu, sẽ không thay đổi vì tình trạng của đối phương.”
Đường Vũ quay nhìn anh, nhìn đôi mắt không ngừng dẫn dụ cậu rơi vào, lại gật đầu.
Vẻ mặt thượng tá có thể nói là hung hãn, khiến Đường Vũ không dám nói nửa chữ không, cũng không dám chạy khỏi tầm mắt đối phương.
Cậu tưởng mình sẽ tiếp tục bị khiển trách, nhưng đối phương mấp máy môi vài cái, lại không nói gì, chỉ dùng ánh mắt vô hình trói buộc cậu, làm cậu không dám động đậy.
Không biết đã qua bao lâu, tầm mắt khóa chặt Đường Vũ mới thả lỏng, sau đó đối phương dường như khổ não điều gì, thở dài, ngữ khí trở nên ôn hòa: “Đường Vũ, vì ngày mai tôi sẽ quên tất cả những gì của hôm nay, cho nên cậu yên tâm cho tôi biết tất cả của cậu, không sợ tôi sẽ xuất hiện phản ứng cậu không muốn. Nhưng bất kể là tôi hôm nay, hay tôi ngày mai, hoặc là tôi về sau, khi nghe được bí mật của cậu và những gì cậu đã nói, phản ứng cũng sẽ giống như hôm nay. Cho nên, nếu hôm nay tôi không khiến cậu thất vọng, vậy tôi hy vọng sau này có một ngày, khi tôi sẽ không mất ký ức, những gì cậu muốn nói với tôi, đều có thể thẳng thắn nói ra.”
Đây là lần đầu tiên thượng tá nói với cậu nhiều như vậy, hơn nữa người rõ ràng đang tức giận lại nói ra những lời rất ôn hòa.
Đường Vũ cảm thấy hổ thẹn.
Vốn dĩ trên quãng đường nãy giờ, thượng tá luôn dùng tâm trạng “ngày mai tôi sẽ quên tất cả” để nghe cậu nói, cậu thật sự rất quá đáng.
Sao có thể vì đối phương sẽ quên, mà cho rằng có thể nói những lời không cần phải phụ trách?
“Xin lỗi, tôi xin lỗi vì những suy nghĩ không chịu trách nhiệm của mình.”
“Đường Vũ, tôi cũng quá mức để ý đến cậu.”
Câu này đến quá đột nhiên, đột nhiên đến mức Đường Vũ suýt quên câu thăm dò mình đưa ra trước đó.
Khi đã hoàn toàn không ôm hy vọng đối phương sẽ trả lời, vậy mà lại nghe được thượng tá nói một câu đồng nghĩa với đáp án, Đường Vũ kinh hoảng không biết làm sao, cậu ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông bên cạnh.
Đường Vũ thấy Ian nâng tay lên, sau đó ngón cái hơi thô của đối phương đè lên môi cậu, nghiến mạnh.
Rõ ràng là một động tác đơn giản, nhưng lại khiến huyết dịch toàn thân Đường Vũ như sôi sục, cảm thấy linh hồn bị đè ép nặng nề, hoàn toàn không thể động đậy, thân thể nóng lên từng cơn, thậm chí mặt đỏ đến mức phân biệt được rõ ràng trong con ngươi màu nâu của đối phương.
Khi đối phương thu lại sức trên ngón tay đặt ở môi cậu, nhẹ cọ cậu, Đường Vũ mềm nhũn toàn thân, mém trượt xuống ghế, chỉ có thể tựa vào cánh tay thầm chống đỡ bản thân.
Tin nhắn phản hồi từ thân thế chân thật hơn trong lòng, Đường Vũ chỉ toàn nghĩ “bây giờ chết rồi, ông độc thân lâu như thế cuối cùng lại biến thái để ý đàn ông rồi sao”.
Cho đến khi Đường Vũ cảm thấy cậu đã mềm người đến mức ngồi không thẳng, tiếp tục như vậy cậu có thể té xuống luôn, thì đối phương mới buông ngón tay đòi mạng ra, sau đó trong đầu óc hỗn loạn của Đường Vũ vang lên câu tiếp theo.
“Đừng xin lỗi tôi, nếu ngày mai sẽ quên, câu nói vừa rồi đó, tôi sẽ không chịu trách nhiệm.”