Chiến Thiên

Chương 14: Trẻ nhỏ nói không kiêng kỵ



Tràn đầy, hư không...

Trong lúc nhất thời, hai loại cảm giác khác hẳn bất đống lại tràn ngập bên trong cơ thể hắn.

Bên trong, đan điền đang phong cuồng hút nhiệt khí trong cơ thể hắn, làm cho hắn cảm thấy một loại khoái cảm mãnh liệt.

Nhưng mà, nhiệt khí khổng lồ trong cơ thể phảng phất như bị kình khí hút lấy, thu nạp làm cho hắn cảm thấy cả người không còn chút sức lực, cả người giống như bị hư thoát.

Loại cảm giác cực kỳ mâu thuẫn này thậm chí làm cho tinh thần hắn cũng bị chấn động, chỉ cần một chút sai lầm tuyệt đối không giữ vững được tỉnh táo.

Bất quá may mắn sau một khắc đồng hồ rốt cục loại cảm giác này cũng biến mất.

Cuối cùng nhiệt khí khổng lồ trong cơ thể cũng bị chân khí hấp nạp gần như không còn, mà vào lúc này, chân khí đột nhiên khỏe mạnh lan rộng ra.

Chúng mang theo nhiệt khí ban đầu, lại một lần nữa chạy dọc khắp các kinh mạch tiền vào mọi chỗ trong thân thể.

Đây là một quá trình không thể khống chế được, bởi vì vào thời khắc này, chân khí của hắn đã chảy đến mỗi một góc nhỏ trong cơ thể, cả người hắn đều cảm nhận được biến hóa mãnh liệt này.

Cũng chỉ có lần đầu tiên sinh ra chân khí, chân khí mới có thẻ tự hành vận chuyển tới tất cả mọi nơi trong thân thể, chân khí cường hành cải tạo lại thân thể hắn, khiến cho thể chất hắn càng trở nên cường đại hơn.

Mà từ này về sau, mỗi lần tu luyện gỉa chủ động vận chuyển chân khí sẽ không được hưởng thụ cảm giác đãi ngộ này. Bởi vì chân khí đến từng ngõ ngách trong cơ thể thủy chung vẫn có hạn, trừ phi lại tấn cấp đến tầng thứ cao hơn, nếu không cũng chỉ được một lần duy nhất này mà thôi.

Một lúc sau, Trịnh Hạo Thiên thở ra một hơi dài, hai mắt đang nhắm chặt cũng mở ra, trong mắt lóe lên như ánh sao rồi ngay lập tức biến mất khôi phục lại vẻ bình thường.

Hắn chớp chớp hai mắt, khẽ nhúc nhích thân thể, chỉ nghe liên tiếp từng tiếng xương cốt nổ vang trong cơ thể.

Động tác của hắn chỉ là nhất thời mà thôi, dụng tâm cảm thụ một chút cũng không thấy có chỗ nào không ổn cả. Sau đó hắn đứng lên, khẽ hoạt động thân thể, trên mặt hắn lộ ra nụ cười thỏa mãn.

Ở trong cơ thể hắn đã xuất hiện tia chân khí, đó cũng không phải là nhiệt khí trước kia mà là chân khí hàng thật giá thật, vô số nhiệt khí tích lũy một thời gian cuối cũng mới có kết quả như bây giờ: chuyển hóa thành chân khí.

Khi chân khí thay thế cho nhiệt khí tiến vào khắp mọi chỗ trong thân thể, hắn cảm giác được rõ ràng lực lượng của mình được đề cao lên một mảng lớn.

Mặc dù chưa cùng Dư Uy Hoa và Lâm Đình tỷ thí nhưng hắn có thể khẳng định hai tên đồng bạn nếu so về đơn thuần lực lượng so ra đã kém hắn.

Trừ việc gia tăng lực lượng bên ngoài, sự mềm dẻo của cơ thể, sự hài hòa cân đối cũng được gia tăng. Hơn nữa ngũ quan cảm giác cũng rõ ràng tăng lên vượt xa dĩ vãng.

Đúng lúc này tai hắn có thể nghe được thanh âm của cha hắn trong nhà bếp, trước kia căn bản không thể nào nghe thấy được.

Hắn cất bước chạy nhanh đi tới phòng bếp.

Trịnh Thành Liêm vừa mới tắt bếp ngẩng đầu lên đã thấy con trai chạy như bị ma đuổi tiến vào (ND: mình để chạy như bị ma đuổi cho hợp nguyên tác chạy như gió như lửa)

Hắn cười nói: "Cả đêm chưa ăn gì có đói bụng không?"

"Cả đêm?" Trịnh Hạo Thiên ngạc nhiên hỏi lại.

"Đúng vậy a, tối hôm qua con ngồi xếp bằng một đêm, ngay cả bữa tối cũng không ăn" Trịnh Thành Liêm thu hồi nụ cười trên mặt nghiêm giọng nói: "Chuyên cần luyện tập võ nghệ là tốt, nhưng không thể quá mức. Cha biết con đang cố gắng ngưng tụ chân khí nên không quấy rầy con, sau này đừng có liều mạng tu luyện như vậy nữa"

Trịnh Hạo Thiên trợ trong hai mắt, bây giờ hắn mới biết, nguyên lai mình vừa mới cô đọng chân khí thế nhưng đã trải qua một đêm dài.

Mặc dù cả một đêm không ngủ nhưng tinh thần hắn vẫn cực kỳ phấn khởi không có một chút cảm giác mệt mỏi.

Trịnh Thành Liêm bưng nồi cháo thịt đến nói: "Bây giờ ăn tạm trước một ít, luyện võ về lại ăn tiếp"

Trịnh Hạo Thiên đáp một tiếng đem nửa nồi cháo thịt húp sạch, rồi cùng cha nói vài câu sau đó vội vã chạy ra ngoài.

Hắn vội vàng muốn gặp Dư Kiến Thăng, hắn muốn hỏi đến tột cùng mình có sinh ra chân khí hay không.

Mặc dù hắn cảm giác rất tốt, cũng có thể cảm nhận rõ ràng trong cơ thể sinh ra một dòng nước ấm hẳn là chân khí đi, tuy nhiên được trưởng thôn giám định hắn vẫn thủy chung không dám hoàn toàn chắc chắn.

Sắc trời vẫn còn đen, chẳng qua Trịnh Hạo Thiên đã có thói quen đi trong đêm tối, sắc trời ảm đạm cũng không mảy may ảnh hưởng đến hắn.

Hẵn mơ hồ có chút hiểu tại sao đàm thợ săn lại muốn rèn luyện khi trời còn chưa sáng. Bởi vì bọn họ muốn vào núi săn thú, mỗi lần đi là dăm bữa nửa tháng, thậm chí là cả thàng. Trong khoảng thời gian này có một nửa là đi săn ban đêm. Khi đó nguy hiểm so với ban ngày thì còn đáng sợ hơn, cho nên đám thợ săn mới chủ động để thích ứng dần với hoàn cảnh, chỉ có như thế lúc sinh tồn trong rừng mới tăng thêm an toàn.

Đi tới bãi tập, ba người Dư Kiến Thăng đã đến, hơn nữa còn đang ở chỗ riêng của mình mà luyện tập.

Thao trường thôn Đại Lâm tuyệt đối là bãi đất lớn nhất trong thôn, bất quá khu vực này ngoại trừ mấy người bọn họ ra đám thợ săn còn lại tuyệt đối không đặt chân đến.

Bởi vì khu vực này là dành cho săn sư và những đứa trẻ có tiềm năng trở thành săn sư, tất cả mọi người đều tự giác tuân thủ quy củ này.

"Dư thúc" Trịnh Hạo Thiên cũng không bắt đầu luyện tập trường quyền nhập môn ngay như ngày trước mà cất tiếng gọi Dư Kiến Thăng.

Dư Kiến Thăng bất động thanh sắc thu quyền, hắn luyện quyền mấy chục năm sớm đã đạt đến cảnh giới athu phát tự nhiên.. Mặc dù bị Trịnh Hạo Thiên quấy rầy nhưng cũng không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng nào. Nếu đổi lại là Dư Uy Hoa và Lâm Đình đang lúc luyện quyền mà bị cắt đứt ít nhiều cũng sẽ có cảm giác khí huyết sôi trào khó chịu.

"Hạo Thiên, ngày hôm qua cháu thử cảm ứng chân khí?" Dư Kiến Thăng mỉm cười hỏi.

Trịnh Hạo Thiên ngẩn ra hồ nghi hỏi: "Làm sao chú biết, chẳng lẽ chú đến nhà cháu" T.r.u.y.e.n.f.u.l.l.vn

Dư Kiến Thăng cảm thấy buồn cười nói "Những người học tu luyện mật kĩ chân khí không người nào không vội càng muốn thử một chút, nếu cần đế nhà cháu mới biết được thì kinh nghiệm mấy chục năm của ta cũng không cần"

Trịnh Hạo Thiên gật gật đầu cười hắc hắc.

Dư Kiến Thăng vung tay áo nói: "Ngươi vội vã chạy tới đây là có vấn đề gì muốn hỏi, nói cho ta biết"

Trịnh Hạo Thiên trịnh trọng gật đầu nói: "Dư thú, cháu giống như đã luyện được chân khí"

Khuôn mặt đang cười của Dư Kiến Thăng đột nhiên cứng lại.

"Phác thông ..."

Dư Uy Hoa đang luyện quyền vừa mới đánh xong tư thế kim kê độc lập sau khi nghe hắn nói tinh thần dao động cước bộ lay nhẹ ngã ngay xuống đất. Mà Lâm Đình bên cạnh hắn cũng không khá hơn chút nào, ánh mất tràn ngập vẻ hồ nghi không thể tin được.

Da mặt Dư Kiến Thăng khẽ giật nói: "Cháu nói, cháu luyện ra chân khí?"

Trịnh Hạo Thiên đáp một tiếng, bất quá trong lòng hắn cũng thấp thỏm không dám chắc nói: "Thật là cháu giống như đã luyện được nhưng không chắc chắn lắm"

Dư Kiến Thăng yên lặng nhìn hắn, ngay sau đó đặt tay sát đan điền hắn nói: "Cháu vận hành chân khí chú xem một chút"

Trịnh Hạo Thiên khép hờ hai mắt, tập trung tinh thần cao độ, lập tức phía trong đan điền khẽ xao động một ít sợi chân khí nhẹ nhàng vận hành chuyển động.

Mặc dù chân khí cũng chưa thông qua các kinh mạch tiến đến tứ chi bách hài nhưng Dư Kiến Thăng dễ dàng cảm ứng được bên trong đan điền Trịnh Hạo Thiên có biến hóa kỳ dị.

Nhất thời hai mắt hắn sáng lên, con ngươi nhìn về phía Trịnh Hạo Thiên tràn ngập vẻ vui mừng.

Dư Uy Hoa và Lâm Đình đã ngừng luyện quyền, lẳng lặng cùng đợi Dư Kiến Thăng kiểm tra. Bất quá sau khi nhìn thấy vẻ mặt của Dư Kiến Thăng bọn chúng đã biết được đáp án.

"Hạo Thiên làm sao cháu lại luyện ra được" Dư Kiến Thăng thu liễm tâm tình đang xao động trầm giọng hỏi.

Trịnh Hạo Thiên suy nghĩ một chút rồi thật tình nói: "Cháu tu luyện cả đêm rồi luyện ra chân khí"

Ba người Dư Kiến Thăng líu lưỡi, bọn họ im lặng nhìn nhau.

Trịnh Hạo Thiên mới bắt đầu tu luyện mật kĩ chân khí chỉ vẻn vẹn trong một ngày, nhưng chỉ trong một ngày ngắn ngủi này hắn không chỉ cảm ứng được khí cơ mà còn một bước đề luyện ra một luồng chân khí.

Mặc dù cường độc chân khí trong cơ thể Dư Kiến Thăng và Dư Uy Hoa so với Trịnh Hạo Thiên thì cường đại hơn nhưng thời gian bọn hắn tu luyện vượt xa Trịnh Hạo Thiên.

Khẽ cảm thán Dư Kiến Thăng nói: "Ta đã từng nghe người ta nói, nhứng thế gia đệ tử có thiên phú trác tuyệt hơn người cũng phải mất trên dưới một tháng mới cô đọng được một tia chân khí, nhưng trong một ngày, hắc hắc, tuyệt đối ngươi là người đầu tiên"

Trịnh Hạo Thiên chớp mắt không khỏi cười tươi.

Dư Kiến Thăng vuốt vuốt đầu hắn nói: "Hạo Thiên, bây giờ ta truyền cho cháu cách vận hành chân khí và phương pháp tích lúy, cháu tiếp tục cố gắng, nếu đủ sức tấn chức tầng thứ nhất ta liền cho cháu vào võ quán học nghệ"

Trịnh Hạo Thiên vui mừng lập tức gật đầu, chân chính săn sư cường đại cũng không phải ở Hùng Lang sơn mà là ở trong thành thị. Đối với săn sư của sơn thôn mà nói bọn họ muốn đạt được kỹ năng tu luyện cao hơn thì tiến vào võ quán trong thành thị là một lựa chọn tốt nhất.

Chẳng qua là, đi võ quán học nghệ cũng rất tốn kém, hơn nữa muốn tiến vào đó học nghệ thì cần phải đạt đến chân khí tầng thứ nhất sơ giai săn sư. Ở trong thôn Đại Lâm, trừ Dư Kiến Thăng và thúc thúc của Lâm Đình ở bên ngoài không có người thứ ba nào có tư cách này.

Dư Uy Hoa tiến lên đi quang Trịnh Hạo Thiên hơn nữa còn nhìn từ trên xuống dưới, sau một hồi nói: "Hạo Thiên, đến tột cùng ngươi như thế nào mà có thể chỉ trong một đêm cô đọng ra chân khí?""

Trịnh Hạo Thiên suy nghĩ một chút rồi nhỏ giọng, thần thần bí bí nói: "Thật ra thì có một phương pháp"

Ba người Dư Kiến Thăng không hẹn mà cùng ngưng thần lắng nghe, không chịu bỏ sót một từ.

"Chỉ cần các ngươi kiên trì ăn thịt gấu trong một năm, nhất định có thể dễ dàng luyện ra chân khí" (Nd: ta cũng đi ăn thịt gấu đây ^.^). Trịnh Hạo Thiên lại nghiêm giọng nói: "Chỉ có thể là thịt gấu không thể là thịt lợn"

Dư Uy Hoa trợn trừng mắt hỏi lại "Ngươi nói là chỉ cần ăn thịt gấu nhất định có thể cô đọng ra chân khí?"

"Đúng vậy a" Trịnh Hạo Thiên gật đầu thật mạnh, sau đó lại nói: "Chỉ cần ăn thịt gấu nếu ngươi không phải là ngu ngốc nhất định có thể cô đọng ra chân khí"

Trên mặt ba người Dư Kiến Thăng hiện ra vẻ dở khóc dở cười bọn họ nhìn thân thể nhỏ bén của Trịnh Hạo Thiên, lúc này mới nhớ ra hắn mới chỉ vẹn vẹn mười một tuổi mà thôi.

Ăn thịt gấu có thể luyện ra chân khí?

Ba người không hẹn mà cùng lắc đầu, thầm than trong lòng.

Trẻ nhỏ nói không kiêng kỵ ...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.