Chiến Thiên

Chương 150: Đại, tiểu linh giới



Ba người Trịnh Hạo Thiên thần tình khẽ động, lời Tằng Cẩm Kha nói, bọn họ sớm đã hoài nghi.

Võ quán mở ra bao năm, tuy nói tới đây học nghệ không nhất định tiến vào cảnh giới Liệp vương, nhưng không phải là không có thiên tài.

Vô số năm tích lũy, số lượng Liệp Vương khẳng định sẽ không quá ít.

Thế nhưng, trong toàn bộ võ quán, ngoài Nhạc Mãnh không còn Liệp vương cùng Luyện yêu vũ giả nào khác.

Tình hình như vậy quả thực không bình thường.

Tằng Cẩm Kha nhẹ giọng than một tiếng: "Hạo Thiên, các người còn nhỏ, thế giới to lớn vượt xa sự tưởng tượng của các ngươi." Hắn dừng một chút nói: "Thế giới này của chúng ta là linh giới, mà linh giới có phân chia, trong truyền thuyết, có một linh giới hạch tâm, xung quanh là vô cùng vô tận những tiểu linh giới. Những tiểu linh giới này số lượng nhiều, nhưng thiên tài địa bảo, cùng thần công bí pháp cũng không thể so với đại linh giới.

Ba người Trịnh Hạo Thiên nghe được chuyện này sắc mặt thay đổi, tin tức này là lần đầu bọn họ nghe thấy, muốn thờ ơ là chuyện không thể.

"Biền Tây thành chúng là là một nơi nhỏ bé thuộc một tiểu linh giới, so với đại linh giới chúng ta nhỏ bé không đáng kể." Tằng Cẩm Kha cảm khái vạn phần nói: "Chúng ta ở đây mở một võ quán mong muốn duy nhất là có thể bồi dưỡng nhân tại kiệt xuất, đồng thời đưa bọn họ vào bên trong đại Linh giới."

"Sư gia, chúng ta có thể tiến vào đại linh giới sao?" Trịnh Hạo Thiên đôi mắt ẩn chứa chút chờ mong.

Đến tận đây, trong đầu hắn hiện lên một ý niệm, gia truyền bảo điển, hóa diễm tiền bối...........

Những nhân vật khó lường khẳng định đều đến từ Linh giới.

Vừa nghĩ đến đại linh giới có thể sản sinh ra những nhân vật cường đại bậc này, trong lòng hắn thực sự muốn đến thử một phen.

Tằng Cẩm Kha chậm rãi gật đầu, nói: "Đại linh giới cũng không cấm người ở linh giới phổ thông tiến vào, yêu cầu tất yếu phải là liệp vương tu vi, đồng thời luyện yêu võ giả trong có môn phái đều có thể tiến nhập linh giới." Hắn dừng một chút, nhìn thật sâu Trịnh Hạo Thiên nói: "Đương nhiên, nếu ngươi trở thành linh khí sư, vậy không bị hạn chế này, không chỉ có thể tùy tâm sở dục ra vào đại linh giới mà có thể mang theo số lượng người nhất định vào bên trong đó."

Biền Tây thành to lớn, Hùng Lang sơn bao la, nhân khẩu đông đảo, người có thể tu thành Liệp vương căn bản không ít.

Nhưng trên thực tế, phóng nhãn khắp Biền tây thành, số luyện yêu võ giả chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Trước đây bọn họ không rõ nguyên do trong đó, nhưng hôm nay mới biết, thì ra cao thủ tiến chức liệp vương đều đi tới một địa phương mà hắn không biết được.

Trầm ngâm một chút, Trịnh Hạo Thiên nói: ''Sư gia, ngài nói cho chúng ta biết những chuyện này, là có phân phó gì sao?"

Tằng Cẩm Kha chậm rãi gật đầu, nói: ''Không sai, ta mong các ngươi có thể dùng thân phận đệ tử của võ đường tiến nhập đại linh giới."

Trịnh Hạo Thiên nhíu mày: "Vì sao?"

"Bởi vì danh vọng." Tằng Cẩm Kha không chút do dự nói: '' Võ quán rải rác khắp nơi trong các tiểu linh giới đều có phương pháp tính danh vọng, phàm là học viên xuất thân võ quán có thể tiến vào đại linh giới, là có thể đề cao danh vọng võ quán nơi đó." Hắn cũng không giấu mục tiêu của mình, ngược lại thản nhiên thừa nhận: "Ngươi là một linh khí sư hiếm thấy, nếu có thể dùng thân phận học viên của võ quán Biền Tây thành tiến vào đại linh giới, đối với võ quán chúng ta có chỗ tốt lớn."

Trịnh Hạo Thiên gật đầu, hắn đang định đáp ứng, nhưng nhớ tới căn dặn của Tôn Kiều Cảnh nhất thời có chút chần chờ.

Tằng Cẩm Kha tựa hộ hiểu nguyên do trong đo, hắn cười nói: "Hạo Thiên, lão phu chỉ thỉnh cầu mà không phải cưỡng cầu. Kỳ thực ngươi có thể chuyển ý lão phu đến cho Cừu phủ, lão phu không muốn trực tiếp xung đột với bọn họ."

Trịnh Hạo Thiên sửng sốt, xem ra mục đích hai bên đến đây, trong lòng họ đều rõ ràng.

Tằng Cẩm Kha vuốt râu mỉm cười, đột nhiên nhỏ giọng nói: "Hạo Thiên, tiến vào Đại linh giới, bên trong Biền Tây thành có hai nơi, một là Vạn Bảo Hiên, hai là bên trong võ quán. Theo lý mà nói muốn vào Đại linh giới mỗi người một năm chỉ có một lần cơ hội, nhưng nếu ngươi trở thành học đồ của võ quán, như vậy lão phu có thể lén cho ngươi vào đại linh giới du lịch một phen."

Trịnh Hạo Thiên lông mày nhướng lên, trong lòng hắn thầm nổi loạn.

Nếu không biết về Đại linh giới, hắn có thể ở lại đây, nhưng đã biết ảo diệu của nó, vậy Trịnh Hạo Thiên không bao giờ có khả năng thờ ơ được nữa.

Tằng Cẩm Kha mang theo biểu tình hài lòng rời đi, Dư Kiến Thăng cùng Nhạc Mãnh cũng nhẹ cười vỗ vai hắn rồi rời đi.

Những trưởng bối này không mở miệng nói, nhưng trong lòng bọn họ đều chờ đợi, muốn giao phó sự lựa chọn vào trong tay Trịnh Hạo Thiên.

Dư Uy Hoa cùng Lâm Đình muốn ở lại cùng hắn, nhưng bị Dư Kiến Thăng lôi đi.

Dựa theo lời lão nhân gia nói, khi Trịnh Hạo Thiên quyết định, bọn họ không được quấy nhiễu hắn, để tránh việc Trịnh Hạo Thiên quyết định sai lầm.

Dư Uy Hoa cùng Lâm Đình tuy không cho là đúng, nhưng bọn họ không có can đảm phản bác, không thể làm gì khác là rời đi.

Một mình về chỗ ở tại Cừu phủ Trịnh Hạo Thiên trong lòng kích động.

Ngoài linh giới mà bọn họ đang sống còn có linh giới to lớn hơn nhiều, loại chuyện li kì thế này nếu không phải phát ra từ miệng Tằng Cẩm Kha, hắn tuyệt đối không tin.

Đóng cửa lại, Trịnh Hạo Thiên hai mắt bắn ra tinh quang, hắn thực sự có mong muốn ngay lập tức tiến vào Linh giới.

Chần chờ một hồi, hắn lấy ra túi không gian trên đai lưng, nhẹ nhàng mở, từ bên trong lấy ra gia truyền bảo điển. Hắn có loại bảo vật này nên vô cùng thuận tiện, túi không gian này không bằng cái trong tay Cừu Hinh Dư, nhưng không gian to lớn bên trong cũng đủ cho Trịnh Hạo Thiên dùng thoải mái.

Gia truyền bảo điển rất quan trọng với Trịnh Hạo Thiên, tự nhiên hắn sẽ bỏ vào trong đó.

Lúc này, lấy bao truyền bảo điển ra, Trịnh Hạo Thiên nhẹ vuốt ve bìa sách, rút cuộc bình tĩnh lại bắt đầu từ từ xem xét. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Từ khi rời khỏi huyệt động, Trịnh Hạo Thiên là lần đầu chính thức xem lại gia truyền bảo điển, hắn bởi vì tiếp xúc với bí mật linh giới nên muốn tìm chút thông tin trong bảo điển gia truyền.

Phù phụ tinh luyện mộc.

Đây là một phần thâm ảo nhất trong gia truyền bảo điển.

Trước đây Trịnh Hạo Thiên rất đau đầu với nó, nhưng sau khi tu luyện ra linh khí, hắn chỉ biết quyển sách này kỳ thực dành cho Linh khí sư xem.

Nhẹ mở quyển sách, Trịnh Hạo Thiên bình tâm lại, đang muốn tỉ mỉ nghiên cứu, đột ngột sắc mặt hắn biến đổi.

Hắn đột nhiên phát hiện quyển sách hấp thu linh khí trong cơ thể hắn.

Trong lòng cả kinh, đây không phải chuyện đùa, thư tịch lại có thể hấp thu linh khí, nhưng lại là chủ động hấp thu....... loại chuyện này tuyệt đối hắn chưa từng thấy.

Trong lòng hắn xoay chuyển vô số ý niệm, nhưng cuối cùng nén ý niệm ném quyển sách ra ngoài.

Đây là gia truyền bảo điển của Trịnh gia, hắn không muốn làm hại tới hậu đại sau này a.

Sau một lát gia truyền bảo điển rút cuộc dừng hấp thu linh khí, nhưng mà phía trên quyển sách đột ngột bắn ra sáu đạo quang mang. Trên quang mang này hiện ra vài văn tự kì dị cùng phù triện khó hiểu. Trịnh Hạo Thiên tập trung tinh thần cẩn thận nhìn, dần dần cái miệng của hắn mở lớn ra, hơn nữa càng ngày càng khoa trương.

Hắn thấy phù triện trên mặt gia truyền bảo điển không phải là thứ ghi chép hàng ngày mà là một vài phù triện cực kì trân quý, hiếm thấy.

Sau khi Trịnh Hạo Thiên đọc chú thích trên này, sắc mặt hắn trở nên cổ quái.

Tuy rằng cho tới nay hắn không biết lai lịch của gia truyền bảo điển, nhưng hắn tuyệt đối có thể khẳng định một điều, thứ này không phải phàm vật, cho dù là đại linh giới, cũng là vật hiếm có.

Thì ra bí mật bên trong gia truyền bảo điển không phải nội dung ghi lại bên trong mà là ảnh tượng sau khi nó hấp thụ linh khí sinh ra.

Linh khí của Trịnh Hạo Thiên là hai loại quang ám cực kỳ hiếm thấy.

Hai chủng linh khí đều bị gia truyền bảo điển hấp thu, sau đó trên không trung hiện ra ảnh tượng là phương pháp luyện chế hai đạo phù triện.

Một đạo quang hệ phù triện sinh mệnh phù triện, một cái hắc ám là Tịnh tẩy phù.

Sinh mệnh phù triện là dùng cho luyện yêu vũ giả, một khi sử dụng trong nháy mắt có thể khôi phục chân khí đến mức độ nhất định.

Phù triện này đặc biết ở mấy chữ.

Trong nháy mắt.

Kỳ thực trong linh giới, biện pháp để luyện yêu vũ giả hồi phục chân khí không ít, nhưng vô luận là hấp thu lực lượng tinh thạch hay nuốt đan dược đều cần thời gian hấp thu, tiêu hóa.

Nếu trong lúc hai người giao thủ sống chết, chân khí cạn kiệt mà sử dụng đan dược hoặc linh thạch đó quả thực là chuyện cười.

Căn bản hắn không chờ chân khí hồi phục được đã bị đánh chết. Thế nhưng lúc đó đột nhiên có thể sử dụng sinh mệnh phù triện, khiến chân khí trong nháy mắt khôi phục đến mức độ nhất định, vậy chuyện này hoàn toàn khác.

Sinh mệnh phù triện, quả thực là phù triện bảo mệnh.

Lúc này Trịnh Hạo Thiên nhớ tới Đặng Thú.

Khi hắn cùng Nhạc Mãnh trong huyệt động giao chiến với Đặng Thú, mắt thấy đối thủ tiêu hao chân khí gần hết, nhưng hắn sử dụng sinh mệnh phù triện lập tức có thể chuyển bại thành thằng, nếu hắn nhớ không lầm khì phù triện của hắn là quang minh sinh mệnh phù. Hít một hơi khí lạnh, trong lòng Trịnh Hạo Thiên sớm nổ sấm.

Hắn có thể khẳng định loại sinh mệnh phù triện này chắc chắn sẽ được hoan nghênh, thậm chí luyện yêu vũ giả không tiếc bất cứ giá nào để có thể có một tấm phòng thân.

Dù sao, trong nháy mắt khôi phục chân khí quả có sức mê hoặc quá lớn.

Dưới tình huống dưới trì châu, thứ này quả thực là sát thủ siêu cấp.

Lắc đầu, Trịnh Hạo Thiên mong chờ nhìn Tịnh tẩy phù triện.

Hắn nhẹ than đọc chú thích của phù triện này, trong mắt chớp lên vài ngôi sao nhỏ, hắn há miệng, sau đó không hề giữ hình tượng điên cuồng cười lớn....


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.