Chiến Thiên

Chương 152: Nô gia chiều lòng ngài



Mặt trời đỏ như máu, bóng tà dương nhỏ nhỏ lặn dưới đáy sông, dường chư cả trời chiều tỏa ra nhu tình vô hạn, từng hàng cây rì rào theo gió, tạo nên một hành lang màu xanh biếc.

Trên đường là một vị không nhìn rõ diện mạo, khuôn mặt bị mũ áo che khuất hơn phân nữa tiến vào tiên trong cửa nhỏ Vạn Bảo Hiên.

Nơi này là nơi chuyên môn mua lại bảo vật lấy được từ Hùng Lang Sơn, đồng thời cũng là nơi bán ra các đồ vật quý hiếm.

Hai vị cao giao liệp sư liếc mắt nhìn võ giả này, đối với loại trang phục gần như che khuất bộ mặt này dường như có chút tò mò.

Có vật quý thường giấu diễm, đạo lý này ai cũng hiểu được.

Khi có vận khí tốt chiếm được trân bảo nào đó, đồng thời không để người khác phát hiện ra, bọn họ luôn hận không thể chui hết thân thể trong quần áo, người này rõ ràng cũng là một trong số đó.

Hắn đi vào bên trong một gian phòng, cửa phòng khép hờ, cái mũ trên đầu rơi xuống để lộ ra khuôn mặt trẻ tuổi anh tuấn của Trịnh Hạo Thiên. Hắn đảo mắt một vòng, trên mặt lộ ra một tia cười nhàn nhạt.

Với thực lực của hắn hôm nay, ở trong Biền Tây thành tự nhiên sẽ không còn e ngại cái gì, nhưng hắn không muốn ai biết hắn tới Vạn Bảo Hiên nhờ cung cấp linh bút và vật phẩm vẽ phù triện.

Bởi hắn không biết rút cuộc mình có thể chế tạo ra phù triện bên trong gia truyền bảo điển hay không, nếu như có thể thì tốt, còn nếu không chế được thì chính là làm trò cười cho người trong nghề, tự rước lấy nhục.

Vì vậy trước khi hắn thành công sẽ không cho ai biết chuyện này.

Đặc biệt là Cừu Hinh Dư, hắn tuyệt đối không muốn mất hình tượng trước mặt nàng.

Ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân, sau đó tiếng gõ cửa rất nhỏ vang lên.

Tuy rằng cửa chưa đóng, nhưng người bên ngoài vẫn lễ phép gõ để báo hiệu, cử chỉ như vậy lập tức chiếm được hảo cảm của Trịnh Hạo Thiên.

"Mời vào."

Cửa mở, một người chậm rãi tiến vào.

Hai bên liếc mắt nhìn nhau đều kinh hô lên một tiếng.

Trịnh Hạo Thiên ánh mắt tiếu ý, vận khí hắn coi như không tệ, không ngờ đụng người quen cũ.

Nhạc Kha Giang là một trong các quản sự của Vạn Bảo Hiên.

Trịnh Hạo Thiên lần đầu đi tới Vạn Bảo Hiên bán da của Bạch Nhãn Lang vương là gặp hắn. Cũng bởi ánh mắt của hắn nên mới nhìn ra lai lịch bạch ngọc giới chỉ trên tay Trịnh Hạo Thiên, cho nên mới phát sinh hàng loạt chuyện sau này.

Mà lần đầu hắn tới Vạn Bảo hiên cũng gặp Cừu Hinh Dư.

Lúc này nghĩ lại trong lòng hắn không khỏi cảm khái.

Mấy năm nay biến hóa thật quá lớn, bây giờ thân phận hai người sớm đã khác rồi.

Nhạc Kha Giang đầu tiên là ngẩn ra, sau đó cung kính, nói: "Trịnh công tử từ xa tới, lão hủ không kịp tiếp đón xin thứ tội."

Trịnh Hạo Thiên khoát tay, cười nói: ''Nhạc quản sự không cần khách khí, Trịnh mỗ tới có việc phiền các người."

Nhạc Kha Giang liên tục lắc đầu, nói: "Trịnh Công tử cứ nói đùa, ngài có thể đến Vạn Bảo hiên là vinh hạnh của chúng ta." Hắn thoáng ngẩng thăm dò Trịnh Hạo Thiên, thấy vẻ mặt tươi cười của hắn lúc này mới yên tâm, cung kính nói: "Nghe nói Trịnh công tử đã tấn chức Linh khí sư, thật sự đáng mừng."

Trịnh Hạo Thiên khóe miệng nhếch lên, trách không được thái độ của hắn biến đổi nhanh như vậy, thì ra hắn đã biết biến cố ba ngày trước trong thành.

Nhưng mà nghĩ lại cũng đúng, Tứ đại thế lực trong Biền Tây thành mất một, đại sự lớn như vậy, nếu như Cạn Bảo Hiên không biết chút gì, vậy sau này cũng không cần tồn tại nữa.

Nhạc Kha Giang cẩn thận nói: ''Trịnh công tử, xin theo lão hủ đi gặp đại chưởng quỹ được không?"

Trịnh Hạo Thiên trầm ngâm chốc lát, rút cuộc hơi gật đầu.

Những thứ hắn muốn đối với Biền Tây thành quả thực trân quý, Nhạc Kha Giang kia khẳng định không thẻ làm chủ, cuối cùng cũng phải gặp Đại chưởng quỹ, đã như vậy đến gặp trước đi.

Một lần nữa đội mũ lên, khuôn mặt hắn bị che hơn phân nửa, Trịnh Hạo Thiên cùng Nhạc Kha Giang rời khỏi căn phòng.

Tuy rằng Nhạc Kha Giang không hiểu hành động của hắn, nhưng thức thời coi như không thấy.

Rất nhanh, bọn họ từ Vạn Khố Hiên đến một lầu các đẹp đẽ xa hoa.

Lúc này đi lại đơn giản, Nhạc Kha Giang chỉ cần báo tên Trịnh Hạo Thiên ra lấp tức có thể thuận lợi qua cửa.

Ngồi trong ghế chờ trong chốc lát, cửa rèm được vén lên, một nữ tử phong nhã đi vào.

Đây là một vị nữ tử xinh đẹp tuổi không lớn, trên người mặc một bộ quần áo đặc chế màu xanh, bên ngoài choàng một kiện khăng nhung, ở dưới lộ ra một mảng lớn áo trong, gây cho người ta cảm giác mới mẻ.

Diện mạo của nàng rất đẹp, một đôi mắt linh xảo động nhân, dường như có thể nhìn thấu nhân tâm. Trên mặt nàng hiện ra hai lún đồng tiền đáng yêu, nhìn Trịnh Hạo Thiên không chút bỡ ngỡ, cứ như là người quen cũ vậy.

Trịnh Hạo Thiên có chút hoài nghi hỏi: ''Vị cô nương này, không biết đại chưởng quý đã tới chưa?"

Nàng kia trong lòng lấy làm gì, nàng cực kì tự tin với dung mạo mình, đặc biệt là công pháp nàng tu luyện khiến ánh mắt càng dị thường, phàm là khi nàng đánh mắt về phía nam tử nào đó thì bất tri bất giác nàng sẽ nắm thế chủ động.

Thế nhưng Trịnh Hạo Thiên không giống người thường, không chỉ không có ngây ngất trước sắc đẹp cảu nàng mà còn không chút bị ảnh hưởng bởi ánh mắt nàng.

Nhưng mà nàng lại không biết Trịnh Hạo Thiên cô nam quả nữ ở chung với Cừu Hinh Dư cả một năm rưỡi trời. Text được lấy tại http://truyenfull.xyz

Tuy nói lúc đó Cừu Hinh Dư tu luyện Cực âm nội mị thuật chưa đại thành, nhưng Cừu tiểu thư trời sinh nội mị thế chất, đối với nam tính mê hoặc hơn xa người thường.

May mà lúc đó Trịnh Hạo Thiên mới có mười lăm, đối với chuyện nam nữ tỉnh tỉnh mê mê, vì thế hai người ở chung vẫn không xảy ra chuyện gì.

Nhưng mà, có đoạn từng trải này, Trịnh Hạo Thiên có năng lực miễn dịch với nữ sắc không phải đùa, đừng nói là nàng, cho dù một nữ tử đẹp gấp mười đến đây, cũng không có khả năng khiến Trịnh Hạo Thiên động dung.

Nàng kia trong lòng oán thầm, nụ cười trên mặt vẫn sáng lạn: "Trịnh công tử, đại chưởng quỹ tới rồi."

"Tới rồi?" Trịnh Hạo Thiên sửng sốt, sau đó hai hàng lông mày hướng lên, nói: "Ngươi là đại chưởng quỹ?"

"Nô gia Vân Thải Điệp, chính là đại chưởng quỹ của Vạn Bảo Hiên chi nhánh Biền Tây thành."

Trịnh Hạo Thiên nhíu mày, hắn đối với bố trí nhân sự của Vạn Bảo Hiên có sự biến hóa cũng không nghi vấn, nhưng Kỳ Gia Minh không ở đây thiếu một người quen, cuộc giao dịch này chưa chắc đã thành công.

Dựa theo thái độ lần trước của Kỳ Gia Minh, Trịnh Hạo Thiên nắm chắc mua được gì đó, nhưng nếu chủ nhân là cô gái này, thực sự hắn không nắm chắc.

Tựa hồ là biết lo lắng trong lòng hắn, Vân Thải Diệp cười nói: "Trịnh công tử, chẳng lẽ thấy tuổi ta còn trẻ nên không tin tưởng ta?"

Trịnh Hạo Thiên vội cười, nói: "Vân đại chưởng quỹ nói đùa." Cho dù hắn có ý nghĩ này cũng kiên quyết không thể thừa nhận.

Trầm ngâm một hồi, Trịnh Hạo Thiên rút cuộc đi thẳng vào vấn đề chính: "Vân địa chưởng quỹ, Trịnh mỗ lần này đến là muốn nhờ Vạn Bảo Hiên mua vài thứ, không biết cái ngươi có thể tìm được những thứ này không?"

Vân Thải Điệp nụ cười không đổi, giọng nàng có chút nghiêm túc: "Trịnh công tử muốn mua gì vậy?"

Trịnh Hạo Thiên nhẹ giọng nói: "Ta cần một cái linh bút, một trăm bộ nhất giai phù triện trắng, còn hai bộ huyết mực."

Vân Thải Điệp giật mình, dáng vẻ tươi cười rút cuộc thu liễm một chút, cặp mắt kia phảng phất như đảo qua Trịnh Hạo Thiên vài lần, nàng đột ngột nói: "Ta biết Trịnh công tử là linh khí sư hiếm thấy, nhưng nghe nói chưa tu tập bí quyết, lẽ nào ngài quyết định thành ngọc phù sư sao?"

Linh khí sư tu luyện bí quyết tinh thần sau khi hình thành khí toàn mới quyết định phương hướng phát triển sau này.

Mà ngọc phù sư chính là linh khí sư chuyên môn chế phù, muốn trở thành ngọc phù sư bản thân phải có thực lực cường đại, số lượng khí toàn càng không thể ít.

Trịnh Hạo Thiên mua mấy vật kia, Vân Thải Điệp tự nhiên biết ý định của hắn, nhưng đối với quyết định của hắn, nàng không cho là đúng.

Trịnh Hạo Thiên mỉm cười, nói: "Trịnh mỗ có muốn trở thành Ngọc phù sư không không quan trọng, quan trọng là......... Vân chưởng quỹ có nguyện ý nhận vụ làm ăn này không?"

Vân Thải Điệp than nhẹ một tiếng, nói: "Chúng ta muốn mở rộng buôn bán tất nhiên sẽ không từ chối. Nhưng mà, nếu Trịnh công tử nghe ta khuyên một câu, nên tạm hoãn mua những thứ này..... trước tiến hãy mua bí kíp tu luyện linh khí đã a."

Trịnh Hạo Thiên trong lòng đại động: "Ở đây thực sự có thể mua được bí quyết tu luyện linh khí?"

Vân Thải Điệp che miệng cười, thần thái dụ nhân nói: "Nếu như là người khác tự nhiên không thể mua, nhưng thân phận Trịnh công tử không giống, bản hiên có thể đưa ra hầu hết bí quyết cho Trịnh công tử xem."

Khi nàng nói chuyện, ánh mắt vẫn thỉnh thoảng nhìn về bạch ngọc giới chỉ trên tay Trịnh Hạo Thiên.

Trịnh Hạo Thiên lập tức hiểu ra, thì ra nàng còn có bộ mặt khác sau bộ dạng tươi cười kia.

Chăm chú nhìn một lát, hắn nói: "Trong Vạn Bảo hiên có bí quyết linh khí nào có thể tu luyện?"

Vân Thải Điệp trầm ngâm nói: "Trịnh công tử, muốn chọn thứ này có chút rườm rà, nếu ngài không ngãi ba ngày sau trở lại được không?"

Trịnh Hạo Thiên gật đầu, nói: "Được, nhưng mà linh bút cùng vật phẩm ta cần Vân chưởng quỹ cũng không nên quên mất."

Vân Thải Điệp thầm mắng trong lòng, ngươi khí toàn còn chưa phân liệt, sử dụng một kiện bảo khí đã là chuyện khó khăn, còn muốn luyện chế phù triện? Những thứ quý giá này trên tay ngươi không phải là lãng khí sao.

Chỉ là, trong lòng nàng tức giận thế nào thì nụ cười trên mặt vẫn không tắt, nét mê hoặc vẫn không chút giảm bớt.

Trịnh Hạo Thiên đeo bạch ngọc giới chỉ đại biểu cho người nọ ở Vạn Bảo Hiên thân phận không phải chuyện đùa, đều không phải người như nàng có thể tiếp xúc.

Vì vậy ,chỉ cần Trịnh Hạo Thiên yêu cầu không quá phận, có lẽ nói, chỉ cần Trịnh Hạo Thiên không cần toàn bộ Vạn Bảo Hiên ở Biền Tây thành thì nàng căn bản không dám cự tuyệt.

Vân Thải Điệp u oán nhìn Trịnh Hạo Thiên, đôi mắt thực sự khiêu khích người, nói: "Ưm....... nếu Trịnh công tử đã kiên trì muốn như vậy, nô gia cũng chiều lòng ngài."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.