Chiến Thiên

Chương 153: Xa trướng



Trịnh Hạo Thiên không khỏi quay mặt đi, đôi mắt làm bộ lơ đãng đảo xung quanh vài lần.

Cái gì mà chiều lòng?

May là Cừu Hinh Dư không ở đây, nếu không để nàng nghe được những lời này thì quả thực hết giải thích.

Trong lòng hắn lập tức hạ quyết tâm, ngày sau tốt nhất là ít tiếp xúc cùng cô ả này là tốt nhất, tuy nói hắn không thẹn với lương tâm nhưng có một số việc tránh được thì cứ tránh.

Chỉ là, nhìn bộ dạng đáng thương vô tội của Vân Thải Điệp tràn ngập mị hoặc, trái tim hắn cũng phải đập mành thêm vài cái.

Vân Thải Điệp đột nhiên nghiêm túc lại, nét mị hoặc trên mặt cùng hoàn toàn biến mất sạch sẽ, nhìn đi nhìn lại cũng không thấy chút liên hệ với cô gái vừa rồi.

"Trịnh công tử, chúng ta là chỗ buôn bán, ngươi cần tự nhiên chúng ta có thể tìm, nhưng vật này trong tiểu linh giới cực kì hiếm thấy."

Trịnh Hạo Thiên sửng sốt một chút, đối phương đột nhiên biến thành bộ dạng nghiêm túc khiến hắn nhất thời khó thích ứng.

Khẽ cau mày, Trịnh Hạo Thiên trầm giọng nói: "Vân đại chưởng quỹ, ta hắn là không thiếu ngân lượng."

Trong lòng Vân Thải Điệp thả lỏng xuống, thì ra Trịnh Hạo Thiên không phải muốn lấy không mà thực sự muốn mua, đã như vậy nàng cũng không lo gì nữa, cùng lắm là nhường cho hắn lợi ích lớn hơn, kiếm chút lời lãi thôi.

Kỳ thực, cho nàng mười lá gan cũng không dám kiếm tiền trên người Trịnh Hạo Thiên.

Bên trong Vạn bảo hiên phân cấp sâm nghiêm, hơn xa tưởng tượng của Trịnh Hạo Thiên, cái bạch ngọc giới chỉ này tuy rằng không mang cho hắn quyền lực gì nhưng cũng khiến có mấy chưởng quỹ trong Vạn Bảo Hiên không dám chiếm tiện nghi trên người hắn.

"Trịnh công tử, những thứ ngài yêu cầu đều không phải phàm vật, tiền tài thế gian cũng không thể so sánh với nó."

Trịnh Hạo Thiên nhíu mày, hắn hừ lạnh: "Ngươi muốn cái gì? Là linh thạc sao....."

Vân Thải Điệp rút cuộc bày ra bộ dạng mỉm cười, nói: "Thì ra Trịnh công tử biết linh thạch, vậy là tốt rồi." Nàng dừng một chút, nói: "Trong Đại linh giới có ba loại tiền được tán thành phân biệt là linh thạch, tụ khí đan cùng linh khí phù."

Trịnh Hạo Thiên chậm rãi gật đầu, hắn đối với ba loại này cũng không xa lạ.

Linh thạch tự nhiên là những tảng đá chứa lực lượng Cừu Hinh Dư dành cho hắn.

Mà tụ khí đan chính là đan dược bên trong đại linh giới sử dụng phổ biến nhất, loại đan dược này có tác dụng là sau khi cho luyện yêu võ giả hoặc linh khí sư dùng, một khi dược lực được hấp thu, sẽ giúp họ từ từ đề thăng cảnh giới tu luyện.

Dùng tú khí đan so sánh tu luyện giả chỉ dùng nỗ lực bản thân để tu luyện, trên phương diện tiến bộ chênh lệch khoảng hơn hai lần.

Có thể trở thành Luyện yêu vũ giả cùng Linh Khí sư tỉ lệ không lớn,nhưng bởi vì số lượng nhân khẩu khổng lồ, vì thế tổng số lượng cũng không ít.

Trong linh giới tuy rằng không ít người có thể luyện chế được đan dược này nhưng nguyên nhân là nhu cầu lớn, cuối cùng đan dược này vẫn được hoan nghênh, trở thành một dạng tiền tệ như linh thạch.

Về phần Linh khí phù, chính là phù triện do Ngọc phù sư luyện chế. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Đây là phù triện cơ bản, kỳ thực cũng là đem hiệu quả của linh thạch cùng linh khí đan lên phù triện mà thôi.

Linh thạch có nhiều hình dạng, trong khi linh khí sư hấp thụ chúng, tự nhiên không cần lo lắng. Thế nhưng muốn sử dụng lực lượng linh thạch để khu sử trận pháp, hoặc cấp năng lượng khổng lồ cho vũ khí như vậy linh thạch ngoại hình phải đồng nhất, sự chênh lệch về hình dạng giữa các linh thạch cũng khiến kẻ khác đau đầu.

Lúc này, nhất định phải sử dụng cách chuyển linh khí lên phù.

Linh thạch, tụ khí đan, cùng linh khí phù, ba loại này kỳ thực xứng đáng là ba dạng tiền tệ của Đại linh giới.

Một khỏa hạ phẩm linh thạch bằng một khỏa tụ khí đan, hạ phẩm linh khí phù có giá trị tương đương, nếu trao đổi tỉ lệ cơ bản đều tính như vậy.

"Trên tay ta có chút linh thạch, nếu cần mua mấy thứ kia, cần bao nhiêu?" Trịnh Hạo Thiên nhẹ giọng hỏi.

Vân Thải Điệp trầm ngâm chốc lát, nhanh chóng tính toán, nói: "Trịnh công tử, nhất giai phù triện trắng cùng hai bình huyết mực đều có giá trị cố định, vào khoảng mười khối hạ phẩm linh thạch." Nàng dừng một chút nhìn Trịnh Hạo Thiên ngượng nghịu, lúc này mới nói: "Nhưng mà nếu ngài muốn mua, vậy Vạn Bảo Hiên có thể giảm năm phần."

Trịnh Hạo Thiên thần tĩnh khẽ động, tuy rằng hắn biết Vạn Bảo Hiên sẽ có ưu đãi cho hắn, nhưng thoáng cái giảm năm phần, hắn cũng có chút ngoài ý muốn.

Vân Thải Điệp tiếp tục nói: "Nhưng mà Linh bút thì khá, linh bút có thể ảnh hưởng đến tỉ lệ thành công của phù triện cực lớn, vì thể linh bút chất lượng tốt cùng với luyện khí sư có thể luyện chế linh bút đều vô cùng trân quý, hơn nữa bình thường không dễ tìm, một khi xuất hiện đều bị mọi người vơ vét không còn."

Nàng nói lời này uyển chuyển, nhưng Trịnh Hạo Thiên không ngu, tự nhiên hiểu ý nàng.

Muốn linh bút tốt là không có khả năng, trước tiên đừng nói đến gia trị dọa người, cho dù hắn có đủ linh thạch người ta cũng không có hàng bán cho hắn.

Tha nhẹ một tiếng, Trịnh Hạo Thiên bất đắc dĩ nói: ''Vậy Linh bút phổ thông bao nhiêu?"

"Linh bút thổ thông do linh khí sư luyện thành, hiệu quả yếu hơn một chút, nhưng chúng có ích lợi thực tế đó là thuận tiện cho người mới học." Vân Thải Điệp giơ năm ngón tay nói: "Nếu ngài cần vẫn nửa giá như cũ, chỉ cần năm mươi khối linh thạch là được."

Trịnh Hạo Thiên nhe răng trợn mắt, trong lòng cười khổ không ngớt.

Hắn tuy rằng biết loại linh bút này không rẻ, nhưng không ngờ lại tốn kém như vậy.

Cừu Hinh Dư đưa cho hắn cũng chỉ khoảng hơn năm mươi khối, hắn nếu lấy toàn bộ ra cũng có thể mang những tài liệu nảy về, nhưng vô luận chế tạo sinh mệnh phù, hay tịnh tẩy phù đều cần năng lượng trong linh thạch, mà quang ám khí toàn của hắn chỉ chịu trách nhiệm chuyển hóa năng lượng mà thôi.

Vì thế, nếu như trong tay không có linh thạch, hắn dù có chiếm được mấy thứ kia, cũng tuyệt đối không luyện chế được gì, phải có bột mới gột nên hồ chứ.

Tuy trong tay Cừu Hinh Dư tự nhiên có linh thạch, nhưng Trịnh Hạo Thiên không thể tiếp tục xin nàng.

Xin một hai lần thì có thể, nhưng thành thói quen không phải là ăn bám sao.

Thấy biểu tình xấu hổ trên mặt Trịnh Hạo Thiên, Vân Thải Điệp lập tức hiểu rõ, nói: "Trịnh công tử nếu hiện tại ngươi giao dịch không tiện, vậy có thể tạm hoãn giao linh thạch." Vẻ tiếu ý một lần nữa khôi phục trên mặt nàng, nàng chân thành nói: "Có lẽ, phù triện Trịnh công tử luyện chế ra cũng có thể bán cho Vạn Bảo Hiên, chúng ta chắc chắn dùng giá cao mua về, có thể dùng để thay thế khoản tiền này."

Trịnh Hạo Thiên hai mắt sáng ngời, hắn trong lòng đại hỉ, cực kì cảm kích Vân Thải Điệp này.

"Như vậy, đa tạ Vân chưởng quỹ." Trịnh Hạo Thiên thật tâm nói.

Vân Thải Điệp che miệng cười, nói: "Trịnh công tử không cần khách khí."

Nàng nhẹ vỗ tay, một nữ tỳ xinh đẹp đi vào, Vân Thải Điệp nhỏ giọng phân phó vài câu, nữ tỳ kia liền xoay người rời đi.

Trịnh Hảo Thiên nghi hoặc hỏi: "Vân đại chưởng quỹ, chẳng lẽ trong Vạn Bảo Hiên trong Biền Tây thành có dự trữ mấy thứ này sao?"

Vân Thải Điệp hơi gật đầu, nói: ''Mấy thứ này không phải là trân phẩm, ở đại linh giới chúng ta có không ít, cho nên phân phát một chút cho vài chi nhánh ở tiểu linh giới." Nàng nhàn nhạt nói: "Nếu số lượng không lớn, vậy có thể cung cấp ngay tức khắc."

Trịnh Hạo Thiên nhảy sững nói: "Vạn Bảo Hiên mở bao nhiêu chi nhánh trong tiểu linh giới?"

Vân Thải Điệp suy nghĩ một chút lắc đầu: "Khắp các tiểu linh giới hẳn là đều có mấy cái."

Trịnh Hạo Thiên hít một ngụm khí lạnh, hắn lúc này mơ hồ nghĩ ra tài phú bên trong Vạn Bảo Hiên chỉ sợ vượt xa tưởng tượng của hắn.

Hắn tuy không biết Vạn bảo hiên mở ra bao nhiêu chinh nhánh ở mỗi tiểu linh giới, nhưng chỉ cần dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết là một con số kinh khủng cỡ nào.

Nếu mỗi chi nhánh đều chứa một ít bảo vật, dù cho số lượng không lớn nhưng tập trung lại hẳn là lên đến con số khó tưởng.

Sau một lát thiếu nữ kia một lần nữa đi ra.

Nữ tử có thể xuất hiện ở đây đều được huấn luyện tỉ mỉ.

Tuy rằng nữ tỳ kia không có chân khí cùng linh khí nhưng cước bộ nàng trong lúc hành tẩu vẫn có vẻ phiêu hốt, tựa có một cỗ phong tình khác.

Nhưng đáng tiếc rơi vào mắt Trịnh Hạo Thiên cũng như không thấy.

Vô luận là kẻ nào ở chung cô nam quả nữ với Cừu Hinh Dư một năm rưỡi vậy ánh mắt cũng trở nên cao vợi.

Như Vân Thải Điệp còn không hấp dẫn nổi ánh mắt hắn vậy nữ tỳ kia càng không thể.

Vân Thải Điệp nhận đồ vật từ tay nàng kia, để trên bàn nói: "Trịnh công tử mời kiểm tra."

Trịnh Hạo Thiên đi tới, cẩn thận xem xét.

Ở chỗ này có một chiếc bút trong suốt, không biết làm bằng vật gì, chỉ cần cầm lên tay lập tức có một cỗ linh khí ào tới.

Đương nhiên, chỉ có linh khí sư mới có thể cảm nhận linh khí.

Trịnh Hạo Thiên có thể khẳng định vật này chỉ có thể phát huy tài năng lớn nhất trên tay Linh khí sư, nếu là luyện yêu vũ giả, chỉ sợ đến một phần mười uy năng cũng đừng mong tạo ra.

Bởi vì...... vật này vốn chế tạo cho linh khí sư.

Hắn nắm nhẹ bút, nhẹ vung vài cái, cảm giác vô cùng hài lòng.

Thuận lợi mở những vật phẩm còn lại ra, một tệp phù triện trắng còn chưa vẽ, cùng với hai bình huyết mực đỏ thắm tỏa ra linh khí nhè nhẹ.

Tuy rằng không khoa trương như Linh bút, nhưng cũng chứng minh chúng không phải là hạ phẩm.

Trịnh Hạo Thiên cười một tiếng, nói: "Đa tạ Vân chưởng quỹ, ba ngày sau Trịnh mỗ sẽ quay lại."

Hỏa cầm mấy thứ này, gật đầu chào Vân Thải Điệp sao đó nhanh chóng muốn về thử một chút, xem mình có thể thực sự luyện ra hai loại phù triện kia không.

Vân Thải Điệp nhìn bóng dáng hắn rời đi, nụ cười trên mặt thu liễm lại, trong ánh mắt hiện lên vẻ khinh thường.

Nhiều thứ như vậy tuy không cần tiền, nhưng rơi vào tay hắn khẳng định hỏng bét.

Nhưng mà, mình cũng không có ý thu linh thạch của hắn, vậy sau này hắn luyện chế thất bại vậy cũng kệ hắn.

Ai, thật là không rõ nhân vật đứng đầu như Đồng đại tiểu thư sao lại vô duyên vô cớ coi trong hắn cơ chứ.....


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.