Chiến Thiên

Chương 166: Chủ phong một trăm hai mươi ba



Hai mắt Trịnh Hạo Thiên sáng ngời. Kỳ thật Trịnh gia trước kia cũng là người trong Đại Linh giới, nhưng bởi vì gia tộc sa sút, cho nên mới phải chạy tới cái Tiểu Linh giới này định cư.

Trải qua mấy đời, hắn đã trở thành người địa phương, sinh trưởng ở Tiểu Linh giới, nhưng trong lòng hắn vẫn không ngừng hướng về Đại Linh giới.

"Thì ra bá mẫu vồn là người của Đại Linh giới. Chẳng trách khí chất của nàng lại đặc biệt như vậy, không giống người thường." Trịnh Hạo Thiên tiện miệng vuốt mông ngựa luôn một câu.

Cừu Đường Cổ dở khóc dở cười, thầm nghĩ trong lòng, tên tiểu tử nhà người lông tóc còn chưa mọc hết thì biết cái quái gì là khí chất đặc biệt, không giống người thường. Bất quá hắn cũng biết. Trịnh Hạo Thiên cũng là vì con gái minh, nên mới vuốt môn ngựa linh tinh như vậy. Nếu là người khác, với thiên phú kinh khủng của hắn, căn bản là mặc kệ cần gì quan tâm đến.

Khẽ lắc đầu, hắn tiếp tục nói: "Sau khi lão phu cũng Tôn gia huynh đệ tiến vào Đại Linh giới thì cũng bái sư ở Bạch Thảo phong của Vạn Kiếm tông, học tập võ nghệ. Trong mười năm tiến bộ thần tốc, được các trưởng bối trên phong kỳ vọng rất nhiều." Hắn hơi dừng lại, trong mắt hiện lên vẻ hồi tưởng, chậm rãi nói: "Khi đó mấy người chúng ta chỉ một lòng một dạ tu luyện, muốn giúp cho tông môn Bạch Thảo phong dương danh lập vạn, trở thành một trong mười một tòa hạ phong."

Trịnh Hạo Thiên chóp chớp mắt, khó hiểu nói: "Bá phụ, một trăm mười một tòa hạ phong là cái gì thế?"

Cừu Đường Cổ bật cười, nói: "Tằng cầm Kha hắn là đã nói với người rồi. Xung quanh Đại Linh giới có vô số Tiểu Linh giới xung quanh. Mà nơi chúng ta đang đứng chính là một Tiểu Linh giới nhỏ bé nhất.

Trịnh Hạo Thiên khẽ gật đầu, nhưng trong lòng hắn lại có chút không cam lòng.

Nơi mình sống lại bị đánh giá là nhỏ bé, không đáng kẻ. Tuy hắn biết Cừu Đường Cổ không hề nói quá chút nào, nhưng trong lòng vẫn có chút khó chịu.

"Thật ra mỗi một Tiểu Linh giới đều tương ứng với một địa điểm trong Đại Linh giới." Cừu Đường Cổ bất đầu giảng giải tỉ mi: "Tiểu Linh giới chúng ta đang ở tương ứng với một khối đại lục trong Đại Linh giới, tên nó là Phiêu Miều đại lục. Trên mảnh đại lục này, môn phái san sát, cao thủ như mây, mà Vạn Kiếm tông chính là một trong những môn phái có thực lực cường đại nhất."

Trịnh Hạo Thiên tập trung tinh thần lắng nghe, hắn biết, tất cả những tin tức Cừu Đường Cổ đã và đang nói ra điều rất có ích cho tương lai của mình. Đó gọi là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Nếu như trong đầu chẳng có chút kiến thức nào về Đại Linh giới, tiến vào rồi lại mò mẫm thì tiền đồ thật sự khó lường.

"Vạn Kiếm tông chiếm diện tích rộng không kể hết, trong tông phái có hơn vạn ngọn núi, liên miên bất tuyệt, trải dài mười vạn dặm."

Thân thể Trịnh Hạo Thiên khẽ rung lên. Hơn vạn ngọn núi, liên miên bất tuyệt mười vạn dặm....

Đây là chuyện khoa trương đến bậc nào chứ, đối với hắn mà nói, tuyệt đối là không tưởng tượng được.

Nhưng cho dù là có thực lực bất khả tư nghị đến như vậy, nhưng vẫn chỉ vẻn vẹn là một trong những môn phát cường đại nhất mà thôi. Điều này càng lúc càng khiến cho người ta khó tin tưởng nổi.

"Trong hơn vạn ngọn núi đó, chân chính được hường danh dự của môn phái lại chỉ có một trăm hai mươi ba tòa chủ phong." Tinh quang trong lòng ngươi Cừu Đường Cổ thoáng lóe lên, nói: "Thượng phong Phi Thiên chính là đệ nhất phong Vạn Kiếm tông, tông chủ và chúng trưởng lão đều ở trong Phi Thiên phong khổ tu, đồng thời tỉm hiểu Từ Phủ đại đạo, trên cơ bản rất ít khi hỏi đến chuyện trong môn. Mà mười một tòa trung phong cũng là Thánh địa tu luyện gần bằng Phi Thiên phong. Người tu luyện ở đó, tu luyện một ngày sẽ có hiệu quả gấp năm lần các phong bình thường.

Hạ phong có một trăm mười một tòa. Mặc dù tu luyện ở đó hiệu quả không bằng trung phong, nhưng cũng có hiệu quả hơn gấp mấy lần, xem như bảo địa hiếm thấy được rồi."

Thanh âm Cừu Đường Cổ từ từ chậm dần: "Trừ một trăm hai mươi ba tòa chủ phong ra, tất cả các phong còn lại đều là phó phong. Trên phó phong, tuy linh khí có nồng đậm hơn ngoại giới một chút, nhưng không thể nào so sánh với chủ phong. Cho nên tất cả đệ tử phó phong như chúng ta đều mơ ước một ngày nào đó có thể giúp phong minh trở thành một trong những tòa hạ phong."

Hai mắt Trịnh Hạo Thiên ẩn ước phát sáng. Đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy bí mật của Đại Linh giới, trong lòng không khỏi có chút kích động, đối với thực lực Đại Linh giới cũng hiểu biết đại khái.

Cừu Đường Cổ và Tôn gia huynh đệ vốn có quan hệ chủ tớ, nhưng bới vì tu luyện võ đạo, đồng thời tấn chú liệp vương, cho nên mới có thể tiến vào Đại Linh giới. Nhưng sau khi ba vị liệp vương bái nhập làm môn hạ Vạn Kiếm tông, ngay cả một trăm mười một tòa hạ phong cũng không thể tiến vào.

Bởi vậy có thể thấy được, thực lượng Vạn Kiếm tông đã mạnh mẽ đến mức độ nào rồi.

Hắn hít sâu một hơi, nói: "Bá phụ, thượng trung hạ, tam đại chủ phong chẳng lẽ có thể thay đổi sao?"

Cừu Đường Cổ gật đầu một cái, nói: "Trừ bỏ thượng phong Phi Thiên ra, cứ mỗi năm một lần, mười một tòa trung phong đều tồ chức đại bi. Tòa trung phong xếp cuối cùng sẽ cũng so tài với phong mạnh nhất trong một trăm mười một tòa hạ phong. Người thắng tấn chức trung phong, kẻ thua xuống làm hạ phong. Cứ như thế, một trăm mười một tòa hạ phong cứ cách mười năm cũng tồ chức đại bi. Mười một phong xếp hạng cuối cùng sẽ tiến hành luận võ với mười một phong manh nhất trong vạn tòa phó phong. Thang tấn chứ, bại giáng cấp.'*

Trịnh Hạo Thiên khẽ cười, nói: " Vạn Kiếm tông thật là thông minh. Chỉ dựa vào cách này đã có thể khiến cho tất cả các phong phải toàn lực cạnh tranh, không dám có chút trề nải, lười biếng."

Cừu Đường Cổ mỉm cười: "Ngươi nói không sai. Bất quá Đại Linh giới tuy sản vật phong phú linh khí sung mãn, nhưng cạnh tranh lại khốc liệt hơn Tiểu Linh giới nhiều. Ở đó tu hành, giống như đi thuyền ngược dòng, không tiến tất lùi. Nếu Vạn Kiếm tông không có cơ chế cạnh tranh khốc liệt như vậy thì đã sớm bị diệt vong cả vạn năm trước rồi, làm sao có thể tồn tại đến bây giờ."

Trịnh Hạo Thiên kinh ngạc nói: "Vạn Kiếm tông đã vạn năm lịch sử truyền thừa rồi ư?"

Vẻ mặt Cừu Đường Cổ trở nên nghiêm nghị, nói: "Đâu chỉ có vạn năm, chỉ sợ đã mấy vạn năm đó."

Trịnh Hạo Thiên sắc mặt khẽ biến, vạn năm truyền thừa, khó đến bậc nào chứ. Vạn Kiếm tông tuyệt đối là một siêu cấp đại phái chân chính.

"Bá phụ, nếu ngài gia nhập Đại Linh giới rồi vì sao lại phải quay về. Chẳng lẽ có liên quan đến bá mẫu?" Trầm ngâm một lát. Trịnh Hạo Thiên cuối cùng không nhịn được hỏi.

Nên hôm nay Cừu Đường Cổ đã muốn nói tất cả mọi chuyện với hắn, vậy hắn cũng không cần e dè ngại ngần nữa.

Cừu Đường Cổ cười khổ một tiếng nói: "Người đoán đúng rồi lắm. Năm đó lão phu ở Bạch Thảo phong cứ như vậy khổ tu, nhưng đến ngày, ta tinh cờ đi dạo trên đinh núi, gặp được một thiếu nữ xinh đẹp đang thu thập bạch bình. Có lẽ đây là duyên phận. Lão phu và nàng nhất kiến chung tình, bắt chuyện rồi dần dần yêu nhau. Mọi chuyện đều phảng phất tự nhiên như nước chảy mây bay."

Trịnh Hạo Thiên đương nhiên hiểu được, vị thiếu nữ xinh đẹp kia nhất định chính là mẫu thân Cừu Hinh Dư trong hầm ngầm kia. Trên người vị trung niên mỹ phụ có thương tích, nhưng dung nhan vẫn xinh đẹp tuyệt trần, năm đó nhất định cũng là một Cừu Hinh Dư. Mỹ nhân như thế, khiến cho Cừu Đường Cổ điên đảo cũng chẳng có gì là lạ.

"Bất quá, lão phu thật không ngờ đến. Bồi Hương không phải là người của phó phong, mà là cường giả trẻ tuổi nhất của Khô Vinh phong - một trong mười một tòa hạ phong.

"Bá mẫu là đệ tử hạ phong. Ngài là đệ tử phó phong... chẳng lẽ người của Khô Vinh phong ngăn trở?" Trịnh Hạo Thiên kinh ngạc hỏi. Nếu điều này là sự thật, thì Khô Vinh phong hơi quá đáng rồi

Trên mặt Cừu Đường Cổ lộ ra một tia cay đắng cũng vẻ không cam lòng, nói: "Bồi Hương cũng không phải là đệ tử bình thường của Khô Vinh phong. Nàng là con gái phong chủ Khô Vinh phong - Miêu Kiếm Cương. Năm xưa. Miêu phong chủ đặt rất nhiều kỳ vọng vào nàng, muốn đưa nàng tới Phi Thiên phong tu luyện, cho nên mới kiên quyết phản đối chuyện của chúng ta." Hắn cười tự giễu: "Nếu năm đó lão phu là một cực phẩm luyện yêu võ giả, hay là thượng phẩm linh khí sư, thì Miêu phong chủ có lẽ đã chấp nhận lão phu rồi. Nhưng chỉ đáng tiếc, năm đó lão phu chỉ là một tam giai trung phẩm luyện yêu võ giả nho nhỏ, tất nhiên không được ông ta đặt vào mắt rồi."

Trịnh Hạo Thiên liên tục gật đầu, đến tận đây, hắn đã đoán được kết quả.

Quả nhiên Cừu Đường Cổ tiếp tục nói: "Miêu phong chủ muốn chia rẽ lão phu và Bồi Hương, nhưng Bồi Hương dù chết cũng không chịu, sau đó thậm chí còn bỏ qua cơ hội tiến vào Phi Thiên phong khổ tu, muốn làm bạn cũng lão phu." Nói đến đây, trên mặt hắn lại lộ ra một vẻ tự đắc là vui mừng.

Rất hiển nhiên, đây tuyệt đối là việc khiến hắn thấy đắc ý nhất năm đó.

Bất quá sắc mặt hắn rất nhanh đã trầm xuống.: "Miêu phong chủ sau khi biết được liền giận tím mặt, tạo áp lực với Bạch Thảo phong ta, ép gia sư giao ta cho Khô Vinh phong trừng phạt. Gia sư tính tinh cương liệt, kiên quyết cự tuyệt, vì thế đã đắc tội với Miêu phong chủ, khiến cho toàn bộ Bạch Thảo phong bị Khô Vinh phong chèn ép khắp nơi." Hắn tức giận nói: "Trong Đại Linh giới, hết thảy đều dựa vào thực lực đề nói chuyện. Thực lực Khô Vinh phong ngay cả đến là trong một trăm mười một tòa hạ phong cũng được xếp vào lóp trên, muốn chèn ép một tòa phó phong, thật sự quá dễ dàng."

Trịnh Hạo Thiên há mồm muốn nói, nhưng thế nào cũng không nói thành tiếng được.

Đây là thực lực không đủ, bất cứ ai cũng không có cách nào.

"Tuy tất cả mọi người đều không oán hận một câu, nhưng lão phu không muốn vì lão phu mà sư huynh đệ bị liên lụy. Cho nên lão phu quyết định trở về Tiểu Linh giới. Chỉ là..." Hắn cười khổ một tiếng, cảm khái vô cùng nói: "Ngay cả lão phu cũng không ngờ, không chỉ có Bồi Hương theo ta mà ngay cả Tôn gia huynh đệ cũng bỏ mặc cuộc sống ở Đại Linh giới, mà theo ta hồi hương. Ài, lão phu thật có lỗi với bọn hắn."

Trịnh Hạo Thiên khẽ ừm một tiếng, trong lòng có chút bội phục hai huynh đệ Tôn gia.

Kỳ thật sau khi trở thành luyện yêu võ giả, bọn họ đã không còn là nô bộc của Cừu gia nữa rồi. Nhưng bọn họ vẫn vò oán vo hối đi theo Cừu Đường Cổ, tấm chân tỉnh này thật sự hiếm ai có được.

Đương nhiên Cừu Đường Cổ cũng đối đãi với bọn họ như đối đãi với thân nhân của mình. Dài ngộ của bọn họ ở Cừu phủ đều không thua kém chút nào so với Cừu Đường cồ. Nguồn truyện: Truyện FULL

Nen không phải như vậy, lúc trước Tôn Kiều Cảnh cũng không thể nào lấy ra linh được, giúp Dư Uy Hoa trùng kích vào cảnh giới cao giai liệp sư.

"Bá phụ, ta hiểu." Trịnh Hạo Thiên chậm rãi nói: "Đại Linh giới chỉ môn mười năm mở một lẳn, lần này vàn bối cũng mấy người Hinh Dư tv tỷ nhất định sẽ bái nhập làm môn hạ Vạn Kiếm tông Bạch Thảo phong, đồng thời nhất định khiến cho Bạch Thảo phong đứng vào hàng ngũ một trăm mười một tòa hạ phong."

Giọng nói của hắn ngưng trọng mà phòng khoáng, tràn đầy tự tin.

Cừu Đường Cổ vui vẻ cưới lớn, nói: "Được. Bất quá, các ngươi bái nhập làm môn hạ Bạch Thảo phong là đủ rồi, về phần Hinh Dư, ta muốn đề nó gia nhập Khô Vinh phong. Với thiên phú cực phẩm linh khí sư của nó. Khô Vinh phong chắc chắn cầu còn không được nữa là."

Sắc mặt Trịnh Hạo Thiên lập tức trở nên rất quái dị, chẳng lẽ Cừu Đường Cổ không oán hạn Khô Vinh phong sao?

Tựa hồ nhìn thấy tâm tư của hắn. Cừu Đường Cổ từ tốn, nói ra từng chữ một: "Hinh Dư ngày sau nhất định sẽ trở thành đệ nhất nhân Khô Vinh phong. Và ta muốn ngươi quang minh chính đại rước đệ nhất nhân Khô Vinh phong quá môn."

Trịnh Hạo Thiên trợn mắt líu lưỡi nhìn hắn. Cuối cùng hắn cũng hiểu được, thì ra không chỉ Miêu Bồi Hương cực kỳ để ý chuyện này, thà đau đớn do vết thương tái phát chứ không chịu cúi đầu trước phụ thân nàng. Mà ngay cả Cừu Đường Cổ cũng canh cánh chuyện này trong lòng, không thể nào quên....


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.