Chiến Thiên

Chương 243: Bại lộ



Trịnh Hạo Thiên đảo mắt nhìn xung quanh, nhưng lại chán nản phát hiện, trong tầm mắt của mình, trừ một số dã thú ra thì chẳng thấy bóng dáng con yêu thú nào.

Đúng vậy, lúc này Trịnh Hạo Thiên đang ở giữa vùng hoang vu này tìm kiếm yêu thú.

Hắn tiến vào đây không phải là muốn thu hoạch yêu đan hoặc da lông yêu thú.

Đối với linh khí sư mà nói. bọn họ có thể thông qua việc luyện đan chế thuốc, vẻ trận pháp vân vân đổi lấy linh thạch. Mà chỉ cần có linh thạch thì những thứ trên thân yêu thú cấp thấp muốn bao nhiêu là có bấy nhiêu.

Trịnh Hạo Thiên không chỉ là ngọc phù sư. hơn nữa còn là quang ám song tu ngọc phù sư. Những loại phù triện đo hắn luyện chế đều là thứ được săn đón trong toàn bộ Đại Linh giới. Cho nên đối với hắn mà nói. căn bản không hề biết cái gì gọi là thiểu linh thạch, cũng không thể vào đây tiến hành liệp sát yêu thú vì lí do linh thạch.

Làm như vậy hoàn toàn là lãng phí thời gian.

Cho nên, mục đích thật sự khiến hắn tiến vào đây là thí luyện.

Hắn muốn biết, thực lực bản thân rốt cuộc đã đạt đến mức nào. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Kiếm quang đo hơn trăm đạo kiếm quang hợp thành, yêu hóa biến thân thể hoàn toàn tam giai...

Tuy hắn biết, hai loại lực lượng này đều không phải nhỏ, nhưng trước khi chính thức trải qua thực chiến, trong lòng Trịnh Hạo Thiên thủy chung vẫn có chút không yên.

Lúc đầu khi mới tiến vào Luyện Yêu động, bị bảy người vây công, nhưng đáng tiếc, bảy người này đều là luyện vêu võ giả cấp bậc thấp nhất - hạ phẩm. Trong bọn họ thậm chí chỉ có hai người sỡ hữu linh khí.

Đối phó với những người này, Trịnh Hạo Thiên căn bản không thèm dùng toàn lực. Hắn thậm chí chỉ dùng đến kiếm trận do bảy bảy bốn chín đạo kiếm quang hợp thành đã dễdàng giết sạch đối phương.

Chiến đấu như vậy cản bản không thể kiểm tra lực lượng cực hạn của hắn. xem rốt cuộc hắn đã mạnh đến mức nào.

Cho nên, lúc này hắn thật mong gặp được một con yêu thú cường đại hơn trên đường.

Chỉ là, đi một hồi lâu rồikhiến cho hắn cảm thấy cực kỳ quái dị chính là nơi này không ngờ không thấy một con yêu thú nào. Điều này thật sự quá mức khác thường.

Luyện Yêu động, là thánh địa tu luyện do bát đại siêu cấp môn phái liên thủ kiến tạo.

Ở mỗi một tầng đều có một lượng lớn yêu thú tồn tại, còn tình huống đi cả mấy dặm đường mà không thấy bóng yêu thú như thế này thi khá hiếm thấy.

Dừng bước? Trịnh Hạo Thiên lẳng lặng hồi tưởng lại những thông tin về Luyện Yêu động mà hắn biết.

Dần dần, hai hàng lông mày hắn nhíu lại.

Hắn nhớ ra. khi hỏi thăm về tình huống ở Luyện Yêu động, hình như đã có người nói. nếu như trong một khu vực mà không thấy bóng dáng yêu thú. thì chỉ có một khả năng duy nhất....

Trong khu vực đó, nhất định có một con cao giai yêu thú cường đại.

Trong tầng thư hai này, đại đa số yêu thú đều là nhị giai tiêu chuẩn. Bất quá, nhân loại thông qua tu luyện để tiến bộ thì yêu thú cùng có thể thông qua mọi thủ đoạn để tiến giai.

Ở trong tầng thứ hai, đôi khi cũng có yêu thú tam giai đản sinh.

Đối với tu luyện giả cấp thấp mà nói, nếu gặp phải loại yêu thú này, thì đó là chuyện rất kinh khủng.

Bất quá Trịnh Hạo Thiên hoàn toàn không sợ điều này. hắn ngược lại còn có chút mong đợi.

Tam giai yêu thú. không thể nghi ngờ chính là đối tượng thí luyện tốt nhất của hắn. Ở trước mặt yêu thú. hắn có thể không kiêng nể. thi triển toàn bộ thực lực màkhông cần phải che dấu.

Tốc độ bước đi dần dần nhanh hơn. hắn vô cùng muốn tìm được tung tích một con yêu thú nàođó.

Nhưng sau khi đi một đoạn đường. Trịnh Hạo Thiên lại cảnh giác đi chậm lại.

Lúc này hắn đã đi bộ được hơn mười dặm. nhưng trên đường vẫn không hề nhìn thấy một con yêu thú nào. Nếu cộng thêm cả đoạn đường ban đầu. vậy thì hơi dài rồi.

Thật không biết đây là loại yêu thú gì mà cường đại đến mức có thể chiếm cứ lãnh địa to nhưvậy.

Bỗng nhiên, Trịnh Hạo Thiên lại một lần nữa dừng bước, hắn xoay người, nhìn về phía sau lưng.

Phía sau hắn vẫn là một vùng đất bằng phẳng hoang vu. dưới ánh mặt trời chiếu rọi xuống phảng phất như khoác lên một chiếc áo mỏng màu vàng.

Nhưng Trịnh Hạo Thiên không có tâm tình mà đi chú ỷ đến cảnh đẹp. hắn nhíu mày chăm chú nhìn về phía xa. tựa hồ như muốn nhìn ra điều gì đó từ trong hư vô.

Ở phương xa, hình như có mấy cỗ khí tức cường đại đang hướng về phía hắn mà tiến tới.

Trong Luyện Yêu động, những tu luyện giả thường đều tận hết khả năng thu liễm khí tức của bản thân. Bọn tới đây là để liệp sát yêu thú, thu hoạch yêu đan và một số thứ giá trị trên người chúng, chứ không phải đến để làm bia ngắm, trở thành thức ăn cho yêu thú.

Cho nên, cho dù là cường đại như Trịnh Hạo Thiên cũng không hề ngoại lệ, cố gắng thu liễm khí tức bản thân, đồng thời hành tẩu thật cẩn thận, chưa từng lưu lại trên đường bất cứ dấu vết nào.

Chỉ là những người kia khôngngờ lại ngang ngược càn rỡ như vậy. Bọn họ như đang sợ yêu thú không phát hiện ra mình, cố gắng tỏa ra khí tức mạnh mẽ nhất, hơn nữa đứng từ rất xa đã có thể thấy từng đạo từng đạo linh khí chi quang hiện lên trên bầu trời.

Đây chính là hành động khiêu chiến, chỉ cần yêu thú cường đại chiếm cứ nơi này nhìn thấy, nhất định sẽ không nhịn được mà tiến lên nghênh chiến.

Bất quá. khiến cảm thấy rất kỳ quái chính là: đã trôi qua thời gian lâu như vậy mà yêu thú chiếm lĩnh khu vực này vẫnkhông hề xuất hiện. Điều này làm cho Trịnh Hạo Thiên nhịn không được mà có một ý niệm cỗ quái trong đầu. Chẳng lẽ con yêu thú này đã bị người ta liệp sát. hoặc là nó đã đột phá tứ giai, kinh động đến một vị đại năng nào đó, bị bắt rời khỏi nơi này....

Đủ loại ý niệm liên tục lóe lên trong đầu. Trịnh Hạo Thiên đã nhìn thấy trên bầu trời phương xa xuất hiện mấy đạo kiếm quang rực rỡ.

Hai mắt hắn hơi sáng ngời. Vạn Kiếm quyết...

Đối phương sử dụng kiếm quang của Vạn Kiếm quyết.

Người ở phía đó không ngờ là đồng môn sư huynh đệ Vạn Kiếm tông.

Bất quá. tuy nhận ra lai lịch đối phương, nhưng hắn vẫn không có ý định tới gần.

Đám người Trương Tiêu cùng Lâm Thụy Địch đã để lại cho hắn ấn tượng cực kỳ sâu sắc.

Trước khi thăm dò rõ ràng lai lịch của đối phương, hắn tuyệt đối không muốn chạm mặt đối phương.

Hắn không sợ phiền phức, nhưng tuyệt đối cùng không muốn chủ động rước phiền phức vào người.

Tính toán trong lòng một chút. Trịnh Hạo Thiên khẽ cười. Hắn từ trong đặc điểm chớp sáng của kiếm quang đối phương, suy đoán ra lộ tuyến di chuyển của bọn họ. Nếu như không tính nhầm, bọn họ hẳn là dọc theo con đường hắn vừa đi qua.

Bị người bám theo sau mông không bằng mình bám theo sau người ta.

Vừa nghĩ đến đây. hắn nhẹ nhàng vỗ lên hông, lập tức có mấy đạo kiếm quang bay ra. Chúng nhẹ nhàng bay múa kề sát mặt đất. Chỉ trong chốc lát đã đào ra một cái hố đủ để chứa một người.

Trịnh Hạo Thiên lấy từ trong túi không gian ra một tấm ván gỗ. thật cấn thận đặt đất đá lên mặt trên tấm ván. Đồng thời nằm vào trong hố. đặt tấm ván lên người.

Giữa vùng đất hoang vu này. muốn ẩn nấp cũng không dễ đàng. ít nhất so với rừng rậm thậm chí khó khăn hơn nhiều.

Nhưng Trịnh Hạo Thiên từ trong bảo điển gia truyền học được các loại Cơ Quan thuật rất tinh diệu, dùng ở đây có thể nói là vừa chuẩn.

Cơ quan thế này không phải là lần đầu tiên hắn làm. hiện giờ lại có kiếm quang trong người, vận dụng lại càng thuận buồm xuôi gió.

Thời gian dần dần trôi qua. Trịnh Hạo Thiên vẫn lặng lẽ chờ đợi.

Trong lòng hắn không có nửa điểm nóng vội. giống như đang về lại thời điểm săn bắn trong rừng ngày xưa vậy.

Cũng không biết là trôi qua bao lâu. hắn đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân không ngừng từ phía xa truyền lại.

Những người này mặc dù tỏ ra không kiêng nể gì, ở trong Luyện Yêu động không ngờ còn dám ầm ĩ như thế quả thực là một chuyện khó tin, nhưng khi tiếng bước chân của bọn họ càng lúc càng gần. Trịnh Hạo Thiên ẩn ước nhận ra có chỗ không đúng.

Bước chân những người này nhẹ nhàng mà hữu lực, lộ ra cảm giác hết sức chăm chú. Cẩn thận cảnh giác.

Điều này hoàn toàn tương phản với những gì bọn họ thể hiện ra bên ngoài.

Trong nháy mắt. Trịnh Hạo Thiên lập tức hiểu được, những người này nhất định là cố ý như vậy, chỉ là hắn nghĩ mãi vẫn không ra, vì sao những người này lại làm như vậy.

Trước khi đào cái hố này, hắn đã tính toán rất cẩn thận, khoảng cách với nơi bọn họ đi qua tuy không quá gần nhưng tuyệt đối không quá xa.

Không đến mức khiến người ta phát hiện, cũng tuyệt đối không khiến hắn mắt dấu những ngườiđó.

Nhưng nhóm người kia vừa đi tới gần chỗ Trịnh Hạo Thiên thì đột nhiên ngừng lại. Tiếp đó một giọng nói trầm ổn vàng lên: "Chương Đào. ngươi phát hiện ra gì à?"

"Hàn sư huynh. tiểu đệ ngửi thấy mùi quen quen."

Trịnh Hạo Thiên trong hố sâu lập tức thay đổi sắc mặt. trong lòng hắn đại chấn, khó có thể bình phục trở lại.

Giọng nói người này tuy hắn chưa nghe qua nhiều lẳn. nhưng nếu người này không phải là Chương Đào thì thật không thể nào là người khác..

Chương Đào...

Đệ tử nhập thất của Bá Vương phong từng phát sinh xung đột với hắn.

Bất quá, chân chính khiến Trịnh Hạo Thiên cảm thấy khiếp sợ và khó hiểu chính là. Chương Đào rõ ràng là tam giai tu luyện giả, mà đây lại là Luyện Yêu động tầng hai. hắn như thế nào lại vào được nơi đây?

Hơn nữa. nghe khẩu khí của hắn. tựa hồ còn kinh sợ người được gọi là Hàn sư huynh kia nữa.

Nơi này. không ngờ liền một lúc đã xuất hiện ít nhất hai vị tu luyện giả tam giai trở lên.

Trịnh Hạo Thiên mơ hồ cảm thấy, có lẽ mình đã dây một chuyện phiền phức lớn rồi.

Lúc này, hy vọng duy nhất trong lòng hắn chính là, những người này mau mau đi đi. không nên phát hiện ra hắn.

Chỉ là trên mặt hắn lập tức lộ một nụ cười khổ, hi vọng này chỉ sợ phải bỏ đi rồi.

Bởi vì hắn đã nghe thấy những tiếng vang kì dị, giống như đang có người hít vào những hơi thật sâu vậy.

Chương Đào là luyện yêu võ giả họ chó rất hiếm thấy, cho nên mũi hắn thính hơn người thường rất nhiều. Cơ quan hàm tịnh do Trịnh Hạo Thiên bố trí có thể chắc chắn qua mặt được người khác, nhưng không nắm chắc qua được cái mũi của hắn.

Quả nhiên, sau một lát. Chương Đào đột nhiên hưng phấn kêu lên.

"Ta ngửi được mùi của người nọ."

"Chương Đào người hô to gọi nhỏ cái gì thế." Người nọ tựa hồ cảm thấy rất khó chịu với Chương Đào, lập tức kêu lên.

Trịnh Hạo Thiên trong lòng cười khổ không thôi, đúng là oan gia ngõ hẹp, thì ra cái tên Cảnh Hổng Xuyên kia cũng tới rồi.

Chương Đào mặc dù là cao giai hơn Cảnh Hồng Xuyên một bậc, nhưng cũng không đám bật lại. cười bồi nói: "Cảnh sư đệ. đây chính là mùi của người bán Sinh Mệnh phù lúc trước đó."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.