Chiến Thiên

Chương 262: Ngoại tông môn



"Vị sư đệ này, ngươi nói ai súc sinh?"

Quý Kỳ chưa từng nói tiếng nào chợt âm trầm lên tiếng, vẻ mặt hắn cực kì âm lãnh, ánh mắt tràn đầy oán độc nhìn Hoắc Khánh Cương, giống như rắn độc nhìn ếch nhái, lúc nào cũng có thể nhanh như chớp bổ nhào tới nhe răng nhọn nuốt trọn đối phương.

Đối mặt với vẻ âm lãnh như thế, làm người ta không khỏi nổi da gà. Nhưng Hoắc Khánh Cương không hề sợ hãi chút nào nhìn thẳng hắn. Trong đôi mắt toát lên tia lửa giận mãnh liệt tựa hồ muốn triệt để đốt chết đối phương.

"Đương nhiên là nói hai tên súc sinh các ngươi..." Hắn nghiến răng nghiến lợi nói.

Quý Kỳ hít sâu một hơi, cười lạnh một tiếng nói :"Được. Mã sư huynh , ngươi hẳn cũng nghe rõ rồi đấy. Kẻ này đã phát điên, dựa vào thân phận nội tông môn phong đầu đệ tử xem đệ tử ngoại tông môn như chúng ta chẳng ra cái gì. Loại hành vi này, tiểu đệ nhất định phải báo sư môn, mời các vị trưởng bối ra mặt mới được..."

Lời nói vừa dứt, không chỉ Mã Quần mà đại đa số mọi người xung quanh đều nhíu mày lại.

Trong các đại trung phong và hạ phong Vạn Kiếm Tông đều có thông đạo dẫn tới Truyền Tống Trận Đồ của Luyện Yêu động và Trấn Ma tháp.

Nhưng hai thánh địa thí luyện này mặc dù do tám đại cấp môn liên kết mở ra. Nhưng những người có tư cách vào nơi đây tu luyện thực sự không chỉ có tông môn đệ tử của bát đại siêu cấp môn phái.

Những ngoại tông môn đệ tử có quan hệ mật thiết với bát đại siêu cấp môn phái cũng có thể tùy ý ra vào thí luyện.

Đây cũng là lí do tại sao chỉ có hơn một trăm hai mươi hai nơi tiến vào, nhưng tại sao kẻ vào vẫn không dứt, phảng phất như vĩnh viễn không bao giờ kết thúc.

Vạn Kiếm tông có lịch sử mấy ngàn năm, nội tình cũng rất sâu xa. Thực lực cường đại vô cùng, được xếp hàng ngũ tám môn phái đứng đầu.

Nhưng trải qua ngàn năm có rất nhiều đệ tử kiệt xuất rời ra bên ngoài, tự thành lập môn phái cho mình.

Những người này đều là nhất đại kiêu hùng. Môn phái của bọn họ lúc đầu rất huy hoàng.

Nhưng mà trải qua sự đào thải của thời gian số lượng còn lại đã chỉ còn một phần mười.

Cho dù như thế, số lượng môn phái cũng khá khả quan. Hơn nữa những môn phái này vẫn có liên quan với Vạn Kiếm Tông, không ngừng liên lạc qua lại.

Những môn phái này được gọi là ngoại tông môn.

Trong ngoại tông môn không chỉ có số lượng khổng lồ những môn phái nhỏ thậm chí có không ít các môn phái trung và một số môn phái lớn.

Nếu nói vạn phong đầu nội tông môn của Vạn Kiếm Tông là một bộ rễ của cây đại thụ khổng lồ- giữ trọn căn cơ thực lực.

Như vậy, vô số ngoại tông môn chính là cành lá của cây đại thụ này. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Nội ngoại tông môn tương trợ lẫn nhau, giữa hai bên có quan hệ cạnh tranh, nhưng cũng có cả tương trợ.

Bát đại siêu cấp môn phái sở dĩ có thể đứng vững cả nghìn năm không đổ, hơn nữa còn trở thành tám đại cự kình. Cái này tuyệt không phải việc ngẫu nhiên.

Mà Thiên Nhận uyên và Hỗn Nguyên môn đều là các môn phái lớn trong ngoại tông môn, có thực lực vô cùng lớn mạnh.

Câu nói đầu tiên của Quý Kỳ đã đưa tranh chấp riêng của bọn họ đẩy lên thành tranh chấp nội ngoại tông môn. Cái mũ này chụp xuống thật quá lớn.

Mã Quần ho nhẹ một tiếng nói :" Quý sư đệ, ngươi cũng đã nhìn thấy Hoắc sư đệ lửa giận công tâm, thần trí có phần mơ hồ. Lời hắn nói ..."

"Mã sư huynh, ta tỉnh táo vô cùng..." Ngữ khí của Hoắc Khánh Cương cực kì nghiêm túc. Hắn không thèm để ý đến lễ nghi ngay lập tức đã cắt đứt lời nói của Mã Quần

Hắn giận dữ hét:" Hai tên súc sinh các ngươi. Trong Luyện Yêu động thừa nước đục thả câu. Chẳng những cướp đoạt yêu thú chúng ta khổ công liệp sát, còn đánh lén giết chết ba vị sư huynh đệ đã bị trọng thương. Nếu như không phải Cổ sư huynh liều chết ngăn các ngươi để cho ta trốn về báo tin. Các ngươi tất nhiên ngay cả ta cũng muốn giết..." Hắn điên cuồng kêu lên, toàn thân run rẩy, cừu hận tràn ngập trong lòng, khuôn mặt không ngừng co rút lại, vết sẹo nhất thời đỏ rực lên.

"Ha ha, trời xanh có mắt. Luyện Yêu động to lớn, ta còn đang lo không biết đi đâu tìm lũ súc sinh các ngươi. Không ngờ các ngươi lại xuất hiện ngay trước mặt ta. Đây là Cổ sư huynh trên trời linh thiêng phù hộ giúp ta báo thù rửa hận."

Hoắc Khánh Cương vừa nói xong câu cuối cùng, đã nghiến răng nghiến lợi. Hai tròng mắt lập lòe hỏa diễm cừu hận, hận không thể cắn nuốt bọn họ vào bụng.

Bốn phía lập tức im lặng. Chỉ còn ngàn tòa Truyền Tống Trận thỉnh thoảng chớp động quang mang.

Nhưng, những người từ Truyền Tống Trận đi ra cũng lập tức cảm ứng được không khí khác lạ, liền đem ánh mắt tò mò hướng tới đây.

Mã Quần thở ra một hơi thật sâu, ánh mắt dần dần trở nên nghiêm nghị.

Ánh mắt dần dần trở nên âm trầm, mờ mờ có vài phần sát khí.

Không phải chỉ có mỗi hắn, mọi người xung quanh cũng trở nên thay đổi. Nhưng trong ánh mắt đa số mọi người có thể nhìn thấy tia chán ghét và khinh thường, mà một số người lại tỏ ra chút hả hê.

Tại Luyện Yêu động và Trấn Ma tháp, loại giết người cướp của này thật ra cũng không phải là hiếm thấy mà là mỗi phút mỗi giây đều có.

Nhưng mà lúc này vừa ra được ngoài đã bị khổ chủ bắt được, vận khí của hai người này thật đã xui xẻo tới cực điểm rồi...

Khuôn mặt Quý Kỳ âm trầm khẽ đổi, thấy thái độ mọi người thay đổi, hắn vội vàng nói :" Các vị sư huynh, tiểu đệ muốn xin hỏi một tiếng. Lần đầu các ngươi tiến vào Luyện Yêu động, sư môn trưởng bối có từng dặn dò điều gì?"

Mọi người lập tức ngạc nhiên, sau đó từng tia chán ghét trong ánh mắt dần dần biến mất.

Giọng nói của Quý Kỳ vang ra xa.

"Tiền bối cao nhân của tám đại siêu cấp môn phái sở dĩ lập ra Luyện Yêu động và Trấn Ma tháp chính là để cho tu luyện giả chúng ta thí luyện. Trong này, mỗi một bước chân đều có cạm bẫy, nguy hiểm trùng trùng. Chúng ta có thể ở trong này liệp sát yêu thú, dựa vào tài nguyên lấy được để luyện tập võ đạo. Nhưng mà chúng ta cũng có thể bị thương thậm chí là tổn hại đến tính mạng..."

Hắn đảo mắt một vòng, nhìn thấy thần tính trên mặt mọi người biến hóa, trong lòng hơi có chút đắc ý cười lớn :" Từ xưa đã có quy tắc, một khi tiến vào động tháp, sinh tử là do thiên mệnh. Ân oán trong đó không được mang ra bên ngoài..."

Quý Kỳ ôm quyền, vái chào bốn phía, rồi cất cao giọng nói :" Tiểu đệ chỉ muốn hỏi một câu, nếu các vị là tiểu đệ thì sẽ làm thế nào?"

Bốn phía lần nữa yên lặng trở lại, ngay cả Mã Quần cũng nhíu sâu lông mày lại.

Tuy nội tâm hắn thiên về Bạch Thảo phong, nhưng đúng là trường hợp này, bất luận thế nào thì cũng không thể nói thẳng ra.

Hơn nữa lời nói của Quý Kỳ cũng vừa nói đến đúng chỗ mấu chốt.

Tiến vào Luyện Yêu động là tiến vào sinh tử động.

Tại đó tất thảy đều phải dựa vào thực lực, thực lực yếu tất bị diệt. Quả thực chính là đạo lý hiển nhiên.

Đám người Hoắc Khánh Cương liều mạng với yêu thú, tại lúc lưỡng bại câu thương liền bị kẻ khác thừa nước thả câu cuối cùng tất cả đều bị tiêu diệt. Loại chuyện này nếu nghe thì đúng là làm người ta oán giận nhưng nếu đổi lại là bọn họ chỉ sợ mười phần cũng sẽ chọn làm như vậy.

Môi Hoắc Khánh Cương run rẩy vài cái, tròng mắt hắn bởi vì phẫn nộ quá độ mà tràn đầy huyết sắc.

Nghe xong những lời quỷ biện của Quý Kỳ, hắn đột nhiên cất tiếng cười to, nói :" Nói rất đúng, Quý Kỳ, ân oán trong động tháp đích thực là không nên mang ra bên ngoài. Nhưng hai người các ngươi giết nhiều sư huynh đệ ta như vậy, thù này hận này, chả lẽ không báo."

Ngón tay hắn bỗng nhiên giơ lên chỉ hướng chủ phong, phẫn nộ quát :" Ta Hoắc Khánh Cương, muốn khiêu chiến với các ngươi, chúng ta một tuyệt sinh tử trên sinh tử lôi đài."

Giọng nói của hắn phảng phất cực kì thê lương, phảng phất như tiếng ác quỷ rống đầy giận dữ làm cho nội tâm mọi người run rẩy không thôi. Sắc mặt Quý Kỳ hơi trầm xuống nói :" Ngươi với tư cách cá nhân khiêu chiến chúng ta hay là với tư cách sư môn khiêu chiến sư môn chúng ta..."

Hoắc Khánh Cương không chút do dự nói :" Đương nhiên là cá nhân ta khiêu chiến..."

Trên mặt Quý Kỳ lộ ra vẻ âm trầm, cười cười nói :"Chỉ mình ngươi."

Hoắc Khánh Cương nộ khí công tâm không cần nghĩ ngợi gì nói :" Chỉ một mình ta."

Mọi người bên cạnh không khỏi lộ ra một tia đáng tiếc cùng vẻ bất đắc dĩ.

Quý Kỳ và Uông Đức Điền không chỉ là ngoại tông môn đệ tử mà còn là đệ tử của môn phái lớn.

Mặc dù môn phái lớn này không cách nào so sánh với tám đại siêu cấp môn phái. Nhưng thực lực của bọn chúng cực kì hùng hậu. Trong Vạn Kiếm Tông sợ chỉ có ba phong đầu tiên của hạ phong và trung phong mới có tư cách so cao thấp với môn phái lớn.

Mà ở nơi này, ngoại trừ Phượng Sồ phong, thì những kẻ khác cơ bản đều là đệ tử của phong vô danh.

Vì Bạch Thảo phong, vì ân oán này mà để bọn họ lộ diện đối đầu với hai môn phái lớn có thực lực cường đại có thể so sánh với trung phong thì quả thực không phải ai cũng làm được.

Lúc này Trịnh Hạo Thiên đang giấu khuôn mặt lạnh lùng của mình dưới chiếc nón, hắn giơ tay lên khẽ hé chiếc nón lên, nhón chân nhìn.

Hoắc Khánh Cương là đệ tử của Bạch Thảo phong. Trịnh Hạo Thiên dù thế nào cũng sẽ không để mặc hắn lấy một địch hai, tử chiến một cách vô ích trên sinh tử lôi đài.

Nhưng còn chưa đợi hắn làm gì, liền nghe thấy một giọng nói tràn đầy hào khí kèm theo sự phẫn nộ vang lên.

"Hoắc sư huynh, ngươi nói cái gì thế. Chuyện như vậy sao có thể thiếu huynh đệ ta..."

Mấy người này tách khỏi đám đông, bước nhanh tới.

Người đi trước là một hán tử trẻ tuổi, dáng người dũng mãnh, gương mặt thô kệch nhưng trên mặt tràn đầy vẻ phấn chấn, tỏa ra một cổ hào khí kinh người.

Ngoài hắn, còn có bốn người nữa cùng đi với hắn. Cước bộ bọn họ thận trọng vững vàng, tuy tụt lại phía sau nửa bước nhưng thần thái không hề thấy nửa phần do dự.

Hoắc Khánh Cương kinh ngạc quay đầu lại, kinh hô:"Dư sư đệ..."

Người vừa tới chính là bọn người Dư Uy Hoa. Chỉ là đám đông ở đây ít nhất cũng phải tới nghìn người, bọn họ không thể tìm được Trịnh Hạo Thiên mà Trịnh Hạo Thiên cũng không phát hiện được tung tích của bọn hắn thôi.

Dư Uy Hoa gật đầu, vừa muốn mở miệng liền nhìn thấy thân thể Hoắc Khánh Cương run rẩy mấy cái, lảo đảo sắp ngã xuống.

Hắn vội vàng nhanh đến đỡ lấy Hoắc Khánh Cương.

Thân hình Nhạc Mãnh lóe lên đến bên cạnh bọn hắn, bắt mạch của Hoắc Khánh Cương rồi trầm giọng nói :" Hắn có thương tích, vừa rồi chỉ là khí huyết dâng trào, dựa vào một cổ khí cứng cỏi chống đỡ thôi. Trong thời gian ngắn không thể cùng người khác động thủ được..."

Hoắc Khánh Cương miễn cưỡng gượng dậy nói :" Nhạc sư huynh, ta chịu được..."

Nhạc Mãnh trừng mắt nhìn hắn nói :" Ta nói không được là không được...."

Hai mắt Hoắc Khánh Cương đỏ hằn nhưng đối mặt với Nhạc Mãnh lại không dám làm càn.

Cho dù đẳng giai của hắn cao hơn Nhạc Quy nhưng nói về phẩm cấp lại thua kém rất lớn, hắn không thể không nể mặt đối phương được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.