Ngẩng đầu, nhìn thật lâu hai người Dư Uy Hoa và Lâm Đình. Hắn rốt cuộc đã hiểu rõ, tại sao hai người này lại có gan lớn như vậy, dám khiêu chiến hai vị tam giai luyện yêu võ giả rồi.
Dung mạo mấy người này tuy nhìn rất bình thường, nhưng tên tuổi của bọn hắn thì không nhỏ chút nào.
Nhìn thấy tên của bọn hắn, Mã Quần lập tức nhận ra lai lịch của hai người.
Chậm rãi gật đầu, Mã Quần cất cao giọng nói :" Sinh tử lôi đài. Quyết sinh tử. Từ giờ trở đi song phương các ngươi chỉ có một bên có thể còn sống."
Hắn nói xong, quay người rời khỏi lôi đài.
Tuy hắn là tứ giai tu luyện giả nhưng mà không muốn ở lại lâu trên lôi đài.
Hắn liền kéo một vị nhị giai đệ tử Phượng Sồ phong nói thầm mấy câu gì đó. Vị đệ tử này sắc mặt khẽ biến, kinh ngạc đưa mắt nhìn lên lôi đài, kính cẩn đáp một tiếng. Rồi quay người chạy đi, trong giây lát đã vô ảnh vô tung rồi.
Trên lôi đài, Quý Kỳ và Uông Đức Điền đồng thời quát nhẹ một tiếng. Thân hình bọn hắn theo đó mà bành trướng lên.
Mặc dù đối thủ trước mặt bọn hắn thấp hơn một giai. Bọn hắn cũng không biểu lộ bất kỳ thái độ khinh thường chủ quan nào. Mã Quần lui xuống được vài phút bọn hắn cũng đã xong yêu hóa biến thân.
"Tam giai thượng phẩm.."
Mấy tiếng kinh hô vang lên. Một số người nhìn hai người trên lôi đài không giấu nổi vẻ ngưỡng mộ.
Thảo nào bọn họ chỉ có hai người mà dám tập kích bọn người Hoắc Khánh Cương. Mặc dù khi đó bọn người Hoắc Khánh Cương cùng yêu thú lưỡng bại câu thương, nhưng hai kẻ bọn hắn khẳng định cũng phải dựa vào thượng phẩm yêu hóa biến thân mới dám động thủ.
Uông Đức Điền và Quý Kỳ hai người chẳng những là bằng hữu, hơn nữa bọn họ đều nắm được hổ yêu biến thân giống như hai con hổ lớn hình người, cả người đều toát ra khí tức hung ác, mãnh liệt.
Quý Kỳ lặng lẽ cười nói :" Hai tên tiểu tử, đã dám xuất thủ. Vậy đi chết đi..."
Hai người bọn họ phối hợp cực kỳ ăn ý. Lời nói của hắn vừa dứt, cả hai người cùng nhảy lên cao hơn nữa còn ngay lập tức bổ nhào đến hai thanh niên trước mắt vẫn chưa kịp biến thân.
Đã biến thân thành hổ, hành động của bọn hắn tất nhiên phảng phất bóng dáng của loài hổ.
Đợt tấn công này lập tức dội lên một phiến tinh phong. Sức mạnh cường đại mang theo cả cuồng phong ập đến trước mặt.
Khóe miệng Dư Uy Hoa nhếch lên. Trên mặt hắn nổi lên một tia cực kỳ hưng phấn. Hắn một bước bước tới, đã đứng trước mặt Lâm Đình. Sau đó há miệng, đột nhiên rống to một tiếng: Ầm...Ầm...
Toàn bộ thế giới trong nháy mắt tựa hồ yên tĩnh trở lại. Mà phía dưới kia ngay cả tứ ngũ giai tu luyện giả đều bị tiếng rống này mà giật mình một phen.
Hai tay Dư Uy Hoa giơ lên cao, cổ tay hắn, chân hắn, cơ hắn phát sinh biến hóa cực đại.
Uông Đức Điền và Quý Kỳ đang lao tới với khí thế như mãnh hổ hạ sơn, chợt bên tai vang lên tiếng rống chấn động thiên địa, làm bọn họ ở trên cao cũng giật nảy mình, khí thế cường đại cũng theo đó mà giảm đi mấy phần.
Nhưng mà làm bọn hắn kinh hãi gần chết chính là: khi hổ trảo bọn hắn đụng vào đôi tay Dư Uy Hoa mới phát hiện vị thanh niên này đã hoàn thành yêu hóa biến thân. Mà hơn nữa trình độ hóa yêu của hắn so với sức tưởng tượng của bọn hắn cường đại hơn gấp bội phần.
Cơ thể Dư Uy Hoa bỗng dưng bành trướng lên gấp đôi. Hắn giờ như một tòa núi cao di động, huy vũ bàn tay cực đại như quạt hương bồ, hung hăng quất tới.
Ầm ầm tiếng vang thật lớn. Uông Đức Điền và Quý Kỳ cùng phát ra những tiếng chói tai lảo đảo lui về sau.
Cánh tay của bọn hắn vô cùng đau đớn, giống như bị thiết chùy đập vào, dường như không thể nào cử động được.
Nhưng giờ số mệnh của bọn chúng mới bắt đầu.
Hai cánh tay của chúng đang đau nhức tận xương tủy, trước mắt lại đột nhiên hoa lên, trên bầu trời lóe lên một đạo hắc ảnh, với tốc độ không gì sánh kịp áp sát gần bọn họ.
Dù sao đây cũng là cách tôi luyện trên con đường võ đạo phải một mất một còn, hai người bọn chúng không cần nghĩ ngợi gì ngay lập tức khởi phát linh khí trên người.
Hai đạo linh khí chi quang liền được phóng thích ra, như bão táp ập đến hắc ảnh trên trời.
Nhưng thân ảnh kia lại vô cùng linh hoạt, đang ở giữa không trung mà nhẹ nhàng quay ngoặt một cái, nhẹ nhàng lách qua hai đạo linh khí chi quang.
Uông Đức Điền và Quý Kỳ phản ứng cũng rất mau lẹ. Trên thân thể lập tức lần nữa phát ra linh khí chi quang nghênh đón địch.
Nhưng mà hắc ảnh trên bầu trời lại không hề có ý tránh né, cứ hung hăng lao tới. Hai đạo linh khí chi quang oanh kích vào hắn, thế mà phát ra âm thanh khủng bố như kim thiết giao kích.
Sắc mặt hai người đại biến, trong nội tâm thầm kêu không hay.
Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện, đôi ưng trảo sắc bén như lưỡi dao thép mạnh mẽ ập tới, lướt qua da đầu bọn hắn.
Uông Đức Điền kêu lên vô cùng thảm thiết, ưng trảo này lướt qua da đầu hắn xuống tới khuôn mặt, hung mãnh móc ra hai con ngươi.
Về phần Quý Kỳ, đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc hắn gắng hết sức ngửa ra đằng sau, may mắn bảo vệ đôi mắt của mình, trên mặt chỉ bị vạch ba vệt máu.
Nhưng cho dù vậy, hắn cũng sợ tới mức mặt không còn chút máu, toàn thân run rẩy liên hồi.
"Cực phẩm..."
Không biết là ai, điên cuồng kinh hô lên. Sau đó vô số người phía dưới cũng hét lên.
Cực phẩm.
Là tu luyện giả, bọn họ hoàn toàn minh bạch hai chữ cực phẩm.
Thực lực luyện yêu võ giả tuy có liên quan rất lớn đến đẳng cấp nhưng phẩm giai đối với bọn hắn mà nói càng có phần quan trọng hơn.
Nhân loại tu luyện chân khí, nuốt yêu đan chính là muốn hóa thân yêu thú, mượn khí lực cường hoành vô cùng của yêu thú để tranh hùng.
Hạ phẩm luyện yêu võ giả sau khi biến thân, chỉ có ba phần khí lực và thực lực yêu thú. Mà điều quan trọng là , năng lực phòng ngự cũng chỉ bằng ba phần yêu thú.
Nhưng cực phẩm luyện yêu võ giả không chỉ có chín phần sức mạnh công kích của yêu thú mà đến cả sức mạnh phòng ngự cũng đạt đến chín phần. Có thể nói , ngoại trừ đầu bọn họ ra, cả người đã biến hóa chẳng khác gì một con yêu thú.
Dư Uy Hoa có thể dùng thực lực bạt sơn cử đỉnh chính diện nghênh đón công kích của hai vị tam giai tu luyện giả. Còn Lâm Đình có thể trong nháy mắt hóa thân thành cự ưng. Sau khí tránh được đạo linh khí chi quang thứ nhất, liền mượn khí lực cường hãn của yêu thú tiếp nhận công kích của đạo linh khí chi quang thứ hai, hơn nữa còn dùng đấu pháp như lưỡng bại câu thương, lưu lại ấn tượng khó phai cho hai người.
Cực phẩm.
Đây chính là uy năng chân chính của cực phẩm luyện yêu võ giả.
Bọn họ không hề có chiến giáp, vậy mà có thể ngang ngạnh đối kháng lại linh khí chi quang. Nguồn: http://truyenfull.xyz
Quý Kỳ và Uông Đức Điền nếu biết trước thân phận của bọn họ tuyệt đối sẽ không tin tưởng mười phần như vậy. Nhưng sợ là giết bọn hắn cũng không thể tưởng được, lúc này đang giao đấu với bọn họ lại là hai vị cực phẩm luyện yêu võ giả.
Với một kích ưng trảo tất sát này, ngay lập tức chịu tổn thất nặng
Dư Uy Hoa cười dài. Hắn sải bước tới, một đôi cự đại hùng chưởng như gió như lửa mở rộng vươn tới Uông Đức Điền đang lấy tay ôm mắt.
Vị hổ nhân biến thân cường giả này hai con mắt đã bị mù, phản ứng có phần chậm chạp, bị Dư Uy Hoa nắm lấy.
Sau đó Dư Uy Hoa hít một hơi mở miệng hét lớn.
Tiếng gầm rống này như sét đánh từ trên trời giáng xuống lôi đài ầm ầm nổ vang.
Uông Đức Điền há to miệng. Hắn gắng hết sức muốn giãy dụa. Tuy hắn là tam giai nhưng không cách nào đọ lại được Dư Uy Hoa.
Hùng vương cực phẩm yêu hóa biến thân tăng thêm Kim Cương Bạt Sơn quyết, làm sức mạnh Dư Uy Hoa đạt đến trình độ không thể nào tưởng tượng nổi.
Cho dù là phụ thân hắn, Dư Kiến Thăng cùng loại cực phẩm biến thân cũng không muốn cùng tên tiểu tử ngốc ngốc này so đấu.Càng không nói đến Uông Đức Điền một thân đã trọng thương, thân toàn lực mười thành đã mất đi quá nửa.
Dư Uy Hoa một tay nắm lấy Uông Đức Điền chỉ, tiếp đó hai tay nắm lấy hai phần cơ thể hắn hung ác kéo về hai phía.
Thân thể Uông Đức Điền liều mạng giãy dụa vài lần. Ba, một tiếng vang nhỏ, huyết nhục bắn tung tóe.
Với đại lực của Dư Uy Hoa, cơ thể của hắn bị xé phanh thành hai nửa.
Dưới lôi đài lập tức trở nên tĩnh lặng.
Tu luyện giả có thể tiến vào Luyện Yêu động vốn không phải là hạng người dễ khiếp đảm, vì dù sao trong Luyện Yêu động bọn họ cũng trải qua quá nhiều huyết tinh. Nhưng mà ngay lúc này tự nhiên thấy tình cảnh này làm bọn họ không thể nào kiềm chế được sự rúng động.
Một tam giai thượng phẩm luyện yêu võ giả. Tuy mức độ cường hoành của thân thể không thể nào so sánh được với yêu thú nhưng cũng tuyệt không thể coi thường.
Thế mà lại bị người này dùng hai tay xé toạc, sức mạnh này của Dư Uy Hoa thật làm cho người ta khiếp sợ.
Trên dưới lôi đài lập tức bao trùm một phiến huyết vụ. Quý Kỳ kêu lên tiếng hoảng sợ cùng cực, hắn không còn có nổi một tia dũng khí chiến đấu nữa, mà liều mạng chạy xuống dưới lôi đài.
Nhưng đúng lúc hắn sắp chạy đến cạnh lôi đài, hắc ảnh trên bầu trời lại lóe lên, Lâm Đình lại lao xuống, một đôi ưng trảo giống như lưỡi câu đoạt mệnh hung hăng đâm vào sau lưng hắn.
Thực ra với thực lực và linh khí của hai người Uông Đức Điền và Quý Kỳ tuyệt đối sẽ không xẩy ra như thế. Nhưng bọn hắn ngay từ đầu không hề biết đối thủ của mình là ai, bị Lâm Đình đánh lén, lại bị thủ đoạn đẫm máu của Dư Uy Hoa dọa một trận, làm sao mà không thành như thế.
Đôi cánh của Lâm Đình vỗ xuống muốn bay lên thiên không.
Nhưng vào lúc này, mấy đạo kiếm quang từ dưới lôi đài xuất hiện, bắn thẳng về phía người Lâm Đình.
Lập tức phát ra tiếng xôn xao.
Tại sinh tử lôi đài, lúc sinh tử đấu lại có kẻ ở bên ngoài dám xuất thủ tương trợ...
Mã Quần sắc mặt tái mét, cổ tay hắn lật lên, xuất ra một đạo tinh quang.
Phản ứng của hắn tuy nhanh nhưng thể nào bì kịp được kiếm quang linh khí sư kia đang điều khiển.
Lâm Đình thét dài một tiếng, hắn hiểu rằng đối phương muốn ép mình buông tha Quý Kỳ. Nhưng trong nội tâm ngậm một ngụm oán khí khó có thể giải tỏa. Hai cánh vẫn chớp động, coi như là liều mạng bị thương cũng không dễ dàng buông tha.
Mắt thấy mấy đạo kiếm quang này sắp đụng vào cơ thể hắn, đột nhiên trước mắt bùng lên một phiến quang hoa sáng chói.
Lại là hơn mười đạo kiếm quang xông thẳng lên trời. Tuy đến sau mà nhanh hơn một bước, cương ngạnh đánh tan kiếm quang lúc trước.