Chiến Thiên

Chương 279: Phi Thiên phong



Ngay khi âm thanh chấm dứt, toàn bộ đỉnh núi trở nên yên ắng.

Đám Trịnh Hạo Thiên không hẹn mà cùng nhìn lên bầu trời.

Nơi này chính là hạch tâm của toàn bộ Vạn Kiếm tông, Phi Thiên phong.

Một giọng nói già nua chậm rãi vang lên: "Vạn Kiếm Các sắp mở ra, ức vạn kiếm hải sắp xuất hiện, ai không đủ điều kiện mau chóng rời khỏi phong đầu." Đám đi cùng đệ tử thí luyện đều khom người, sử dụng linh quang bay đi, trước khi đi còn quay lại dặn dò vài câu.

Truyện Phàn Cao không thể nghi ngờ chính là thuộc diện này.

Hắn do dự một chút nói: "Hạo Thiên, các ngươi phải nhớ kĩ, trong vô tận kiếm hải duy trì thời gian càng dài đã nói lên tiềm lực các ngươi càng mạnh, trình tự tiến vào trong Vạn Kiếm các lại càng cao......"

Đám Trịnh Hạo Thiên liên tục gật đầu, trong lòng thầm than.

Quan tâm quá tất loạn, trong vòng nửa tháng bọn họ về Bạch Thảo phong ngày nào cũng nghe lời nhắc nhở này vài lần, có lẽ lỗ tai đã có vết chai rồi.

Truyện Phàn Cao vốn không phải là người lề mề, ngược lại hắn vô cùng quyết đoán, ngoan lệ, được xưng là ứng cử viên đầu cho chức chủ phong kế tiếp.

Nhưng mà, hắn đụng phải đám Trịnh Hạo Thiên, đứng trước kỳ ngộ quật khởi vạn năm khó gặp của Bạch Thảo phong, tâm tình hắn không thể bình tĩnh được.

Nhưng mà, cũng không phải chỉ mình hắn như vậy, rất nhiều người đi theo ở các phong đầu trên vô danh phong đều lải nhải mãi không thôi.

So với họ, cường giả mang đệ tử đi của trung phòng cùng hạ phong vừa nghe tiếng nói đều tiêu sái rời đi, không chút dây dưa.

Đây là lo lắng, kia chính là tự tin.

Bạch Thảo phong muốn bồi dưỡng sự tự tin này không phải là công phu một sớm một chiều.

"Hừ, mau chóng rời đi."

Trên đỉnh đầu đột nhiên vang lên một đạo âm thanh tức giận.

Tiếng nói như vọng vào trong lòng mọi người, mọi người trên đỉnh núi đều đã ngoài tam giai vậy mà còn ù tai hoa mắt. Sắc mặt bọn họ đại biến cũng không dám dây dưa nữa, lập tức khu sử kiếm quang chật vật rời đi.

Trịnh Hạo Thiên cùng mọi người trong lòng cả kinh, người này vận dụng âm thanh đã đạt tới mức khó tin.

Trên đỉnh núi nhiều người như vậy, hắn không ngờ có thể dùng âm thanh công kích tất cả, tu vi bực này, chỉ có thể dùng hai từ đáng sợ để hình dung.

Đã lên không cho phép ai đầu hàng, trên bầu trời đột nhiên mây đen cuồn cuộn, tiếng sấm nổ vang, theo tiếng sấm, tầng mây dần trở nên loãng ra.

Lúc này ánh mắt mọi người có thể xuyên qua tầng mây thấy được nửa đoạn bộ mặt thật của Phi Thiên Phong.

Chỉ là, vô luận mọi người dùng tinh lực thế nào, cũng không thể nhìn rõ toàn cảnh, cố gắng làm cũng chỉ thấy chút bóng ảnh mờ mờ mà thôi.

Tiếp đó một mảnh quang mang cực lớn tỏa ra từ đỉnh núi, dường như một một cái lồng ánh sáng, trong nháy mắt bao phủ toàn bộ đỉnh núi lại.

Không ít người không nhịn được phát ra tiếng kinh hô.

Tuy rằng mọi người đều nghe nói ức vạn kiếm hải phủ xuống nhưng quang hoa phủ xuống một khắc, không phải ai cũng có thể giữ bình tĩnh/

Ở chỗ này đều là người có tư cách tiến vào Vạn Kiếm các, nhưng đến tột cùng là tiến vào tầng thứ bao nhiêu, thì không ai có thể khẳng định được.

Để khảo nhiệm thực lực của mọi người, cùng với tiềm lực bên trong cơ thể họ, mỗi lần Vạn Kiếm các mở ra sẽ đánh xuống ức vạn kiếm hải.

Trong truyền thuyết, đây là tổ sư gia khai sơn của Vạn Kiếm tông bố trí một tòa kiếm trận khổng lồ.

Bên trong kiếm trận ẩn chứa vô tận kiếm hải, muốn đi vào Vạn Kiếm các, môn hạ đệ tử phải tiến nhập đại trận, trong đại trận duy trì càng lâu thì được đánh gia càng cao, cuối cùng tầng thứ khi tiến vào Vạn Kiếm các tự nhiên là cao hơn, như vậy hi vọng thu được thần binh cao cấp cũng nhiều hơn.

Đương nhiên dưới thất giai cũng chỉ mong thu được linh khí hay cực phẩm bảo khí mà thôi.

Về phần pháp khí trong truyền thuyết, chỉ có cường giả thất giai có linh thể mới có hi vọng thu được.

Đám người Truyện Phàn Cao nhanh chóng bay khỏi phong đầu, nhưng bọn họ không rời đi xa mà khu sử phi kiếm túm năm tụm ba vào quan sát cảnh bên trong.

Cả tòa phong đầu bị quang tráo bao phủ xảy ra biến hóa kỳ diệu.

Trên phong đầu, một mảnh quang tráo lóe sáng, căn bản vô pháp thấy rõ vật ở bên ngoài, mà bên ngoại lại không giống.

Quang tráo này sau khi hoàn toàn bao phủ thì từ bên ngoài nhìn vào rất rõ ràng, hoàn toàn có thể từ trên bầu trời nhìn rõ cảnh bên trong.

Nhưng mà nhân số bên trong quang tráo đông đảo, muốn tìm thấy mục tiêu của mình trong đám đông này không phải chuyện dễ dàng.

Truyện Phàn Cao trên mặt lộ vẻ lo lắng khó che giấu, Mạch Kinh Lộ đi tới bên người hắn cười nói: "Sư huynh yên tâm, có thể kiên trì đến phút cuối cùng chắc chắn có người của Bạch Thảo phong."

Truyện Phàn Cao hơi xua tay nói: "Mạch sư huynh, lúc này thí luyện không tầm thường như trước, chỉ cần là cực phẩm cường giả đều có khả năng đạt được tư cách kiên trì đến phút cuối, cuối cùng ai là đệ nhất còn phải xem bản lĩnh của chúng.."

Mạch Kinh lộ thở dài một tiếng, khóe mắt đột nhiên liếc thấy một người, hắn cười nói: "Lại Bỉnh sư huynh không ngờ cũng tới, không biết Thái Tử phong hôm nay đến bao nhiêu đệ tử..."

Từ không xa bay tới một đạo kiếm quang, chính là Lại Bỉnh của Thái Tử phong.

Hắn hiển nhiên cũng không ngờ lại chạm trán với Mạch Kinh Lộ cùng Truyện Phàn Cao ở đây, không khỏi thầm kêu xui xẻo.

Lúc trước đám Trịnh Hạo Thiên còn chưa bái nhập Bạch Thảo phong, hắn đã từng trào phúng bọn họ.

Lúc này thời thế chuyển rời, Bạch Thảo phong cường thế quật khởi, đặc biệt là chuyện Trịnh Hạo Thiên chém giết hỗn Nguyên Môn cùng Thiên Ngận Uyên hai người của hai đại hình môn phái đã truyền khắp vô danh phong.

Những người trong vô danh phong đều trầm trồ khen ngợi, nhưng trong lòng lại thầm kiêng kỵ, đồng thời báo cho các đệ tử khác không được trêu chọc Bạch Thảo phong.

Hôm nay Lại Bỉnh tuy rằng rất muốn quay đầu bỏ đi thế nhưng vừa nghĩ đến tiềm lực khổng lồ của đám người Trịnh Hạo Thiên, cũng đánh dừng phi kiếm, cười khan nói: "Truyện sư đệ, Mạch sư đệ, Thái Tử phong chúng ta đến đây nhân số không nhiều lắm, cũng chỉ tham gia cho náo nhiệt mà thôi."

Kỳ thực Thái Tử phong tới bảy mươi người, thế nhưng trước mặt Bạch Thảo phong hắn đâu còn mặt mũi ba hoa cái gì.

Người ta chỉ cần cử ra một người cực phẩm có thể ăn đứt tất cả đám đệ tử bọn họ rồi.

Truyện Phàn Cao mỉm cười, trong lòng cũng có chút thỏa mãn.

Lại Bỉnh thay đổi thái độ chứng tỏ Bạch Thảo phong trong vô danh phong đã có địa vị khác xưa, địa vị của hắn cũng như nước lên thuyền lên, trở nên quan trọng.

Mạch Kinh Lộ cười hắc chắc, không hảo ý nói: "Lại Bỉnh sư huynh, kiếm hải đã gần phủ xuống không bằng chúng ta cùng nhau quan sát, thế nào?"

Lại Bỉnh trong lòng mắng to, vốn muốn cự tuyệt thế nhưng nghĩ tới thù oán cũ với Bạch Thảo phong, trong lòng mơ hồ phát lạnh, hắn kiên trì nói: "Nếu hai vị có nhã ý như vậy, Lại mỗ liền tuân mệnh."

Mạch Kinh Lộ sửng sốt, hắn chỉ nói cho có chuyện thôi, vốn cho rằng người này cự tuyệt, lại không ngờ không do dự mà lập tức đồng ý.

Truyện Phàn Cao trừng mắt nhìn Mạch Kinh Lộ, ngươi không phải là tự mình kiếm chuyện sao.

"......"

Lúc này một đạo âm thanh thật lớn từ trên bầu trời vang lên.

Sau đó, âm thanh chưởng giáo chân nhân chậm rãi truyền đi.

"Vạn Kiếm các, mở ra...."

Âm thanh tràn ngập uy nghiêm phảng phất như đến từ chín tầng trời, hay vang vọng từ chín tầng đại ngục. Tất cả mọi người dường như bị cỗ âm thanh uy nghiêm này xuyên thấu tâm hồn.

Vô số đạo quang mang thật lớn chiếu về phía xa.

Trịnh Hạo Thiên cùng mọi người ngẩng đầu nhìn lên, tuy là bốn phía bao phủ bởi quang tráo, bọn họ không thể thấy cảnh tượng bên ngoài, thế nhưng khi quang mang chiếu lên cao, bọn họ liền lập tức hiểu ngay.

Một đạo, hai đạo... vô số đạo quang mang.

Dần dần, một mảnh hư không tựa không không thể thừa nhận được lực lượng mà bị đổ nát.

Tất cả mọi người nhìn sâu vào bên trong không gian sụp đổ, bên trong lộ ra một đại động đen nhánh.

Động khẩu đen kịt không chút ánh sáng, phảng phất như sâu không lường được, như hắc động vĩnh viễn không có điểm dừng.

Bỗng nhiên một quang mang từ trung tâm hắc động sáng lên, điểm quang mang này từ từ mở rộng cuối cùng trải ra khắp hắc động.

Dần dần dưới ánh sáng chiếu rọi lộ ra một kết cấu lầu các không thể nào hình dung.

Như là Phi Thiên phong, cứ thế mà lơ lửng trên bầu trời, mặc cho gió núi gào thét va đập cũng không suy suyển mảy may.

Đây là Vạn Kiếm các.

Trong truyền thuyết, đây là một trong những thánh địa do tổ sư gia của Vạn Kiếm tông lập ra, có người nói đây mới là nơi bí ẩn nhất trong Vạn Kiếm tông.

Trịnh Hạo Thiên đột ngột ngẩng đầu, hắn mơ hồ cảm ứng được hạt nhân quang ám bên trong não vực xảy ra biến hóa kỳ diệu.

Dường như bên trong kia có thứ gì hấp dẫn nó loạn động.

Đôi mắt hắn hơi sáng lên, bỗng như cảm ứng được nhìn về phía Cừu Hinh Dư.

Đúng lúc này, Cừu Hinh Dư cũng ngoái đầu nhìn lại, trong mắt hai người lộ ra thần thái giống nhau.

Biểu hiện dị thường của hắn khiến đám Dư Uy Hoa chú ý, Dư Uy Hoa lo lắng hỏi: "Hạo Thiên, ngươi không sao chứ?"

Trịnh Hạo Thiên cười mỉm, nói: "Ta không việc gì, chỉ là hơi kích động thôi."

Loại cảm giác này vô cùng mạnh mẽ khiến hắn không thể không bộc phát ra, nhưng đây chỉ là một loại dự cảm, vì thế căn bản không thể nói ra. T.r.u.y.e.n.f.u.l.l.vn

Đám người Dư Uy Hoa trong lòng hoài nghi, Trịnh Hạo Thiên từng trải hơn hẳn bọn họ, không thể vì Vạn Kiếm các mà xảy ra biến hóa lớn như thế.

Chỉ là, chuyện này không quang trọng nữa.

Bởi vì giọng nói của chưởng giáo chân nhân lại tiếp tục vang lên.

"Ức vạn kiếm hải, phóng......"

Theo đạo âm thanh này, từ dưới đất phong lên vô số quang điểm.

Vô số quang điểm ngày càng lớn trong mắt mọi người, bọn họ đều có thể thấy rõ, đó là vô số kiếm quang bay lượn, từ phía xa xôi kéo tới, vô tận, vô cùng, vô hạn......


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.